Qua một hồi lâu, nhân viên phục vụ mới xuyên qua lối đi chật chội của hành khách, chậm rãi “Chạy” tới.
Nhân viên phục vụ tìm hiểu tình huống một chút, rồi bắt đầu điều tra tên trộm.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt một cái, tiếng khóc lóc kể lể của cô gái béo ngoại trừ làm cho sắc mặt nhân viên phục vụ thêm phiền não, cũng không làm cho đối phương nảy sinh thêm chút thương hại. Vẻ mặt này là đã quá quen rồi, điều tra tên trộm cũng chẳng mấy để tâm.
Trạm xe lửa ở thời này, cũng không chỉ là nơi phồn hoa náo nhiệt, mà nơi này còn cất giấu rất nhiều tội ác ghê gớm.
Lúc này, phần lớn là một số “Người đáng thương” không nhà để về, không có việc làm, bọn họ lấy trạm xe lửa làm trung tâm, định cư mấy cây số quanh đó, đương nhiên cái gọi là nhà chỉ là một chỗ chật hẹp để ở mà thôi, ngay cả giường cũng không có.
Mà mỗi ngày đám “Người đáng thương” này sống trong tình cảnh vất vưởng, công việc của bọn họ, đơn giản chỉ là cướp bóc, trộm tiền trên xe lửa.
Trên xe lửa có người nghèo cũng có người giàu, đi xa nhà mà, cho dù là người nghèo, trong túi quần áo cũng có ít tiền.
Đương nhiên, cô gái béo bên cạnh cô không biết che giấu, đĩnh đạc viết câu “Tôi là người có tiền” ở trên mặt, chắc chắn chính là lựa chọn hàng đầu của bọn trộm, kết quả cuối cùng, chắc chắn là không thể giải quyết được gì.
Người trên xe lửa rất nhiều, mỗi người đều có thể là trộm, nhân viên phục vụ không thể nào điều tra rõ ràng từng người một, từ biểu cảm c.h.ế.t lặng đã tập nhiều thành thói quen của bọn họ là có thể nhìn ra được, chuyện này không có kết quả.
Chẳng qua bọn họ chỉ làm cho có mà thôi, cô gái béo này ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể tự mình chịu thiệt.
Quả nhiên, nhân viên phục vụ tìm kiếm toàn bộ khoang xe hết một lượt, bao gồm cả chỗ Cố Nguyệt Hoài, đáng tiếc không tìm được manh mối nào, người trong xe đều thò đầu ra hóng hớt, làm như không nghe thấy tiếng khóc của cô gái béo.
Người phụ nữ trung niên bế đứa nhỏ mà lúc trước có xin đùi gà của cô gái béo thì mỉm cười thoải mái, trong ánh mắt hiện vẻ vui sướng khi người gặp họa có che cũng không che giấu được.
Cô gái béo kéo quần áo của nhân viên phục vụ, trên mặt còn mang theo nước mắt, miệng lớn tiếng la hét.
“Vậy đồ của tôi phải làm sao? Tiền của tôi, trang sức của tôi! Lần này tôi ra ngoài chỉ mang những thứ này, bị trộm mất thì tiếp theo tôi phải làm sao? Tôi mặc kệ, mất ở trên xe lửa của các người thì các người phải giúp tôi tìm ra!”
Nguyệt
Nhân viên phục vụ lộ vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đồng chí, đồ đạc bị mất chúng tôi cũng rất sốt ruột, nhưng người trên xe nhiều như vậy, hoàn toàn không thể điều tra hết. Lúc lên xe chúng tôi cũng đã nói rồi, xin hành khách chú ý đồ vật mang bên mình.”
Lời ẩn ý trong câu nói của nhân viên phục vụ chính là: Chúng tôi đã nhắc nhở rồi, tại cô không để ý, còn trách ai?
Cô gái béo trừng mắt đến sắp nứt, gấp gáp đến mức chảy mồ hôi: “Tôi mặc kệ, cô phải giúp tôi tìm được. Vừa rồi tôi ngủ thiếp đi, trang sức bị người kéo đi, túi cũng bị cầm, người nọ ở rất gần tôi, chắc chắn chính là hai người ngồi bên cạnh tôi!”
Khi nói chuyện, cô gái béo hung hăng trừng Cố Nguyệt Hoài và người đàn ông trung niên một cái: “Chắc chắn chính là bọn họ!”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở ra, lại bị tai bay vạ gió.
Phía bên kia của cô gái béo chính là một người đàn ông trung niên đeo kính mắt, hai bên tóc mai hơi trắng, rất có khí chất, vừa lên xe đã cầm quyển sách để xem, thỉnh thoảng lại đẩy đẩy kính, lộ dáng vẻ tri thức có ăn học.
Nếu người như vậy là kẻ trộm, vậy chỉ sợ tất cả mọi người trên xe đều có hiềm nghi.
Lời nói này của cô gái béo không khác gì lời công kích, khiến sắc mặt của người đàn ông trung niên có chút khó coi. Ông ta khép sách lại, nhét vào trong túi, cau mày nói: “Vị đồng chí này, nói chuyện cần phải suy nghĩ, cô bêu rêu chúng tôi như vậy thì có thể tìm được đồ sao?”
Cô gái béo nhìn dáng vẻ của ông ấy, mà cũng nói ông ấy ăn trộm được.
Cô ta lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Vậy ông nói xem, đồ của toi rốt cuộc là ai trộm đây, vừa rồi tôi ngủ gà ngủ gật, nhưng ông lại không ngủ, mà vẫn luôn đọc sách, vậy chắc chắn ông đã thấy ai trộm đồ của tôi!”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên dừng lại, nói: “Vừa rồi tôi đọc sách hăng say, hoàn toàn không phát hiện ra có người tới, lúc hoàn hồn thì nghe thấy tiếng cô hô to. Có điều vừa rồi đúng là có một cánh tay thò tới, là của phụ nữ.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của cô gái béo đã sáng ngời, nắm chặt cánh tay Cố Nguyệt Hoài.
Cô ta đắc ý cao giọng nói: “Cô nhìn xem! Nhất định là cô làm, chính là cô!”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng hất tay cô gái béo ra: “Trong xe có rất nhiều phụ nữ, chỉ dựa vào một câu nói mà đã chỉ tôi?”
Vốn dĩ cô lười để ý tới chuyện không đâu, nhưng chuyện dính líu đến mình, chỉ có thể nói thêm hai câu.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy kẻ trộm, là hai người, một nam một nữ, đều rất trẻ tuổi, chạy về phía bên kia.” Nhẹ nhàng nói ra, rồi Cố Nguyệt Hoài phủi phủi chỗ vừa mới bị cô gái béo nắm lấy. Cô ta ăn đùi gà cũng không lau tay, dính toàn là dầu.
Tất cả mọi người nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài hất cằm, nơi đó người người nhốn nháo, hoàn toàn không nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi.
Ban đầu cô gái béo lấy làm ngạc nhiên, chợt ánh mắt lộ vẻ hoài nghi, không có chút tin tưởng: “Cô nói bậy bạ! Nếu cô thật sự nhìn thấy, sao không giúp tôi bắt tên trộm? Chắc chắn là cô trộm, nên mới ở đây ra sức nói bậy!”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô gái béo với vẻ mặt cạn lời, tú tài gặp phải quân binh, có lý cũng nói không được.
Đúng là vừa rồi cô đã nhìn thấy tên trộm, có vẻ là tội phạm quen thuộc, phụ nữ trộm túi, đàn ông kéo khuyên tai, một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, trộm xong lập tức rời đi, dựa theo tốc độ và kinh nghiệm này, có lẽ giờ đây đã trốn ở trong đám người.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ bỗng nhiên xuyên qua dòng người, vội vàng chạy tới.
Anh ta thở hồng hộc: “Tìm được tên trộm rồi, đồ đạc đều ở đây.”
“Tìm được rồi?” Cô gái béo lộ vẻ mặt kích động: “Tìm như thế nào? Tên trộm đâu? Tên trộm ở đâu? Còn có túi xách của tôi, đồ trang sức của tôi, tiền của tôi! Rốt cuộc ở nơi nào? Hiện tại đưa cho tôi được không?”
Nhân viên phục vụ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ vào phía sau nói: “Là một vị đồng chí tốt bụng phát hiện manh mối, tìm được người, trùng hợp hai tên trộm kia ở chung buồng xe với vị đồng chí đó, nên nghe được bọn họ nói chuyện.”
“Đồng chí tốt bụng?” Cô gái béo quay đầu nhìn, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt mê trai.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn cô gái béo một cái, đôi mắt xinh đẹp híp lại, đột nhiên có chút dự cảm không tốt.
Không đợi cô quay đầu lại, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng dễ nghe của Tống Kim An: “Chính là hai người này.”
Trong tay anh ta túm lấy một người đàn ông đầu đinh, ánh mắt anh ta hung ác, trong miệng còn hùng hổ mắng chửi: “Mẹ kiếp, vốn còn tưởng hôm nay gặp được vận may lớn, làm thịt được một con dê béo, ai ngờ lại đụng trúng đứa lo chuyện bao đồng! Thật là xui xẻo!”
Sau lưng Tống Kim An còn có một nhân viên phục vụ, trong tay người nọ giữ một cô gái trẻ tuổi.
Người phụ nữ không nói lời nào, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
“Đồng chí, cô nhìn xem, đây là đồ của cô phải không?” Nhân viên phục vụ đưa túi xách cho cô gái béo, người nọ mơ mơ màng màng giơ tay lên, nhận lấy cũng không kiểm tra, chỉ nhìn chằm chằm Tống Kim An, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Cố Nguyệt Hoài giơ tay ngáp một cái, ngồi xuống, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhân viên phục vụ thấy cô gái béo không có phản ứng, khóe miệng giật giật, không khỏi kêu thêm mấy tiếng.