Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 418: Chương 418




"Các, các người..." Sắc mặt của cô gái béo khó coi đến cực điểm, chỉ vào những người xung quanh, sau một lúc lâu vẫn không thể thốt ra một câu nguyên vẹn.

Đứa bé ngồi trong lòng người phụ nữ trung niên thì lại nhìn không rõ tình huống, cũng không hiểu mặt mũi là thứ gì, chỉ biết vừa rồi cô gái béo không cho mình đùi gà, liền tiếp tục vỗ tay cười thét to nói: "Heo nái! Heo nái! Heo nái không biết xấu hổ!"

Cô gái béo không chịu nổi ánh mắt của mọi người, hai tay bụm mặt, khóc sướt mướt đẩy đám đông ra chạy đi.

Tống Kim An mím chặt chánh môi, nhìn thoáng qua quần áo bị túm đến lấm lem, rồi lại nhìn vị trí ngồi của cô gái béo.

Anh ta nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, người sau nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng lười phản ứng với anh ta, nhưng dù vậy, anh ta cũng không muốn cứ như vậy rời đi, từ bỏ cơ hội và duyên phận không dễ dàng có này, hơn nữa anh ta thật sự lo lắng cho cô.

Nghĩ như vậy, Tống Kim An cũng không thử dò xét, trực tiếp nói: "Đồng chí Cố, cô đang định đi đâu? Cô cũng thấy rồi đấy, dọc đường đi này không hề bình yên, chúng ta có thể đồng hành, hai người đi cùng cũng có thể chăm sóc quan tâm lẫn nhau."

Sau khi đợi một lúc lâu, Cố Nguyệt Hoài mới chậm rì rì nói: "Xin lỗi, chúng ta không thân."

Ở trong mắt cô, đồng hành cùng Tống Kim An mới là không bình yên, loại người thích xem vào việc của người khác như anh ta, nếu không có bối cảnh có quan hệ có vận may thì dựa vào cái gì để sống được đến bây giờ? Đối với loại người này, từ trước đến nay cô đều tôn trọng đứng từ xa.

Nguyệt

Huống cho, cô còn tự nhận mình và và Tống Kim An là kẻ địch chứ không phải bạn bè, rời xa nhà, ai sẽ đồng hành với kẻ địch? Không sợ bị đ.â.m sau lưng à?

Tống Kim An rầu rĩ mà rũ mi mắt xuống, biểu cảm có chút ảm đạm.

Anh ta vừa định mở miệng, cô gái béo đã quay trở lại, vành mắt cô ta vẫn đỏ hoe, vừa nhìn thấy Tống Kim An đang ngồi vào vị trí của mình xum xoe với Cố Nguyệt Hoài, không khỏi cắn chặt môi, nhìn thế này, biểu cảm cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

Cô gái béo thờ phì phì túm lấy cổ áo của Tống Kim An, quát: "Anh tránh ra cho tôi!"

Tống Kim An có hơi chút ngượng ngùng đứng dậy, anh ta vừa tránh ra, cô gái béo liền đặt m.ô.n.g ngồi xuống, ôm hành lý của bản thân, đưa đôi mắt hung hăng trừng nhìn mọi người xung quanh, không biết là nhìn thấu hay gì đó, sắc mặt đối với Tống Kim An đặc biệt không tốt.

Tống Kim An nheo mắt, nhìn về phía người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Cố Nguyệt Hoài.

Anh ta trầm ngâm một lát, lấy từ trong túi ra một miếng chocolate đưa cho đứa bé trong lòng n.g.ự.c người đó, giọng điệu cực kỳ khách khí: "Xin chào đồng chí, liệu tôi có thể đổi chỗ với cô không? Chỗ ngồi của tôi ở thùng xe bên cạnh."

Vừa nhận được chocolate, đứa bé ngồi trong lòng n.g.ự.c người phụ nữ liền bóc vỏ ra, bắt đầu ăn từng miếng một.

Người phụ nữ trung niên cười ngượng ngùng, nhưng cái gọi là phụ nữ nương tay, ăn ké chột dạ, cô ta cũng không phải người không biết nói đạo lý như vậy, hơn nữa ngồi chung một chỗ với cô gái béo này, thật sự là chán ghét đến cùng cực, cho nên không từ chối.

Tống Kim An đích thân dẫn người đi đến vị trí trong thùng xe của mình, rồi mới xách túi trở lại.

Anh ta ngồi xuống chỗ ngồi của người phụ nữ trung niên, ngước mắt liền có thể nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tình cảm trong ánh mắt Tống Kim An vừa phức tạp vừa tinh tế, mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được, cô gái béo cực kỳ khó chịu mà nhìn Cố Nguyệt Hoài, cười khẩy một tiếng nói: "Anh ta là bạn trai của cô à? Hai người cãi nhau sao? Sao vừa rồi cô không nói gì với cô thế?"

Cho dù cô ta có nhìn không thuận mắt người phụ nữ bên cạnh này bao nhiêu, nhưng không thể không nói, ngoại hình của hai người vẫn rất xứng đôi.

Cô gái béo là người biết tự nhận thức, điều duy nhất cô ta có thể so sánh với người khác, cũng chỉ có điều kiện, tốt xấu gì cô ta cũng là người đến từ huyện Thanh An, một người thành phố ăn lương thực cung ứng, cha mẹ anh em trong nhà cũng đều là công nhân viên chức trong xưởng.

Đương nhiên, cô ta cũng có thể nhìn ra điều kiện của người đàn ông đối diện kia không tệ, nếu không sao có thể mặc được chiếc áo khoác len?

Một bộ quần áo như vậy, có lẽ phải mười mấy đồng tiền, cho dù ở nhà cô ta, cũng là nhìn thấy nhưng không với tới được.

 

Cô gái béo lại cẩn thận quan sát quần áo trên người Cố Nguyệt Hoài, chất liệu rất bình thường, nghề thủ công cũng ổn, chẳng qua vừa nhìn đã biết điều kiện gia đình không được, chắc chắn là người nhà quê, cho nên, cô ta giẫm phải vận cứt chó gì à?

Trong lòng cô gái béo ghen ghét cực kỳ, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài như chỉ hận không thể chọc một cái lỗ trên người cô.

Cố Nguyệt Hoài thậm chí còn chẳng thèm mở mắt, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để rơi vào trong tai mấy người: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, ở trong lòng tôi, hai người các cô trông rất xứng đôi, nhưng tôi nói thật, anh ta đã có bạn gái, chắc chắn chướng mắt cô."

Dứt lời, sắc mặt của Tống Kim An và cô gái béo đều thay đổi, môi người trước khẽ nhếch lên: "Tôi không…"

Cố Nguyệt Hoài mở mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Tống Kim An lấy một cái, quay đầu liếc sang cô gái béo một cái, đặc biệt để bụng nhắc nhở một câu: "Hơn nữa, bạn gái của anh ta làm người rất tàn nhẫn độc ác, phải biết rằng với những hành động vừa rồi của cô, chậc."

Cô nhìn cô gái béo lắc lắc đầu, ý tứ trong giọng nói rất rõ ràng.

Cố Nguyệt Hoài quá hiểu bản tính tính tình của Điền Tĩnh, Tống Kim An là đồ độc chiếm của cô ta, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm, hành động vừa nãy của cô gái béo, không thể nghi ngờ đã chạm vào vùng cấm của Điền Tĩnh, nếu dây dưa quá nhiều, nói không chừng sẽ xui xẻo giống như cô của kiếp trước vậy.

Sau khi nghe ỗng, cô gái béo nhìn về phía Tống Kim An với ánh mắt nghi ngờ: "Anh có bạn gái rồi mà còn dây dưa với người khác?"

"Người khác" ở đây, đương nhiên là ám chỉ Cố Nguyệt Hoài.

Sắc mặt Tống Kim An lạnh đi, anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài, gằn từng chữ một: "Tôi không có bạn gái."

Cố Nguyệt Hoài nhún vai không bày tỏ ý kiến, cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần không thèm để ý, Tống Kim An đáng thương, đến bây giờ còn không biết chính mình đã bị Điền Tĩnh theo dõi, còn tưởng rằng bản thân là một người ngoài cuộc nữa à?

Tống Kim An không thích biểu cảm này của cô, hàng mày thanh tú nhăn chặt, lặp lại nói: "Tôi không có bạn gái."

Ở trong lòng anh ta, Điền Tĩnh chỉ là một người đáng thương bị người khác vứt bỏ, hảo cảm bé nhỏ không đáng kể lúc ban đầu đã tan thành mây khói, lúc trước anh ta giúp đỡ, cũng chỉ là cảm thấy vất vả cứu người trở về, không thể bị tai bay vạ gió bỏ tù vì điều này.

Lời lên án của Cố Nguyệt Hoài đều là giả dối, anh ta đã tận mắt nhìn thấy, Điền Tĩnh chỉ là một người bị hại đáng thương, anh ta thật sự không hy vọng Cố Nguyệt Hoài trở thành một kẻ lừa đảo, cũng không muốn Điền Tĩnh mất mạng vì lời lên án giả dối như vậy.

Cô gái béo nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy lần, trực giác bảo cô ta tin Cố Nguyệt Hoài.

Trong mắt cô ta, nếu như Tống Kim An không có bạn gái, còn Cố Nguyệt Hoài cũng xinh đẹp như vậy, điều kiện gia đình không tốt, chắc hẳn phải nắm bắt thật chặt, hiện giờ đối xử một cách lạnh lùng, khẳng định là bởi vì Tống Kim An là tên trai đểu!

Nghĩ như vậy, cô gái béo kìm nén sự ghê tởm phỉ nhổ nói: "Hừ! Anh càng không biết xấu hổ."

Sắc mặt Tống Kim An hơi cứng lại, không biết nên phản ứng thế nào.

Ngược lại tâm trạng của Cố Nguyệt Hoài không tệ mà cong cong khóe môi, Tống Kim An không thoải mái, cô càng vui.

Nếu cô nhớ không lầm thì Tống Kim An chính là con trai chủ tịch tỉnh H, đích đến của chuyến đi lần này của anh ta cũng giống cô, nhìn bộ dạng này của anh ta, đại khái là muốn đi theo cô suốt chặng đường, nghĩ thôi cũng quá đen đủi.

Cố Nguyệt Hoài không nhịn được thu bớt tươi cười bên môi, tâm tình tốt tan biến trong nháy mắt.

Cô nghiêng mắt nhìn sang cảnh tượng vụt qua phía ngoài cửa sổ, mất nửa ngày nữa mới có thể đến Phong Thị, đến lúc đó thừa dịp dòng người qua lại nhiều, cắt đuôi Tống Kim An, sau khi chuyển trạm muốn gặp lại nhau cũng không dễ dàng.

Tống Kim An hơi hơi chuyển tầm mắt qua, con ngươi màu nâu nhạt nhìn ảnh ngược của Cố Nguyệt Hoài phản chiếu trên cửa sổ xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.