Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa bên vai, phản chiếu một khuôn mặt vô cùng trắng trẻo.
Trên gương mặt đính một đôi mắt mèo linh động và gian manh, tròn xoe, khi nhìn Yến Thiếu Ngu lại thả lỏng và ỷ lại, khiến người ta muốn đưa tay sờ sờ đầu cô, nhưng khi nhìn anh ta, lại luôn là lạnh nhạt và phòng bị xen lẫn.
Đây có lẽ chính là điểm khác biệt giữa mèo nhà và mèo hoang, khi đối xử với anh ta, luôn là con mèo hoang lộ ra móng vuốt.
Nghĩ đến đây, Tống Kim An có chút dở khóc dở cười, tuy rằng sự so sánh này có chút hoang đường, nhưng lại rất hợp lý.
Không biết có phải anh ta phát ra tiếng cười hay không, khi lần nữa ngước mắt nhìn về phía cửa sổ xe, tầm mắt lại chạm với ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài phản chiếu bên trong gương, không có sự mập mờ và lưu luyến như người khác nghĩ, chỉ có sự hàn ý lạnh băng đến tận xương.
Đối diện với anh ta, cô vĩnh viễn chỉ có một biểu hiện này, dịu dàng và ỷ lại chỉ có thể là hy vọng xa vời.
Thời gian trôi đi, sắc trời nhanh chóng tối.
Ngồi trên xe suốt một ngày, các hành khách đều mệt mỏi không chịu nổi, mà ban đêm khi mơ màng sắp ngủ cũng là lúc dễ dàng xảy ra sự cố nhất, hôm nay cô gái béo mắc mưu, không dám ngủ tiếp, đang cắn bánh bao ôm hành lý chống chọi cơn buồn ngủ.
Ban đầu cô ta mang theo mấy cái đùi gà, nhưng hôm nay hành lý đã bị trộn, đùi gà cũng bị tai tên ăn trộm kia ăn mất.
Cố Nguyệt Hoài lấy bánh mì kẹp ra, thong thả ung dung nhai nuốt, thi thoảng nhấp một ngụm nước giếng trong không gian.
Thật ra cô không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nghĩ khi tới tỉnh H, nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, anh sẽ bất ngờ như thế nào.
Đúng lúc này, một đổi tay duỗi đến trước mặt cô, trên tay cầm một tờ giấy kraft tản ra mùi thơm phức, bên trong có đủ loại điểm tâm kiểu dáng tinh xảo, vừa thấy đã biết rất đắt tiền, đối với người bình thường mà nói, dùng để lấp bụng quá mức xa xỉ.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cũng không thèm nhìn, quay đầu sang một bên, tiếp tục ăn bánh mì kẹp.
Tay Tống Kim An có chút cứng đờ, anh ta mím môi nói: "Ăn một chút đi, bánh mì kẹp khô, khô cổ họng."
Cô gái béo ngửi thấy mùi thơm, quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài và Tống Kim An, cười ha hả, sắc mặt rất thích thú.
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy buồn cười, liếc nhìn Tống Kim An một cái như bố thí: "Để lại cho Điền Tĩnh đi, tôi không có yếu đuối đến mức đó đâu."
Tống Kim An bắt gặp ánh mắt của cô, nắm chặt tay, giọng nói có chút bực: "Tôi nói rồi, tôi và Điền Tĩnh không có quan hệ gì, tại sao cô luôn không tin? Cô ấy không phải bạn gái của tôi, tôi và cô ấy vĩnh viễn cũng không thể!"
Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên bật cười, chỉ là nụ cười không có mấy ấm áp.
Suốt chặng đường tiếp theo, Tống Kim An không còn không biết điều mà ghé qua, cô gái béo cũng mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, không gây ra chuyện xấu gì, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, xe lửa phát ra tiếng còi "đô đô đô", sáp tới trạm ở Phong Thị.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục cầm loa trên tay, đi qua lối đi dành cho hành khách, thông sbaso nói: "Xin chào các vị hành khách, xe lửa sắp đến trạm cuối, trạm ở Phong Thị, các vị hành khách xuống xe xin vui lòng lấy hành lý của mình, chuẩn bị xuống xe."
Đối với những hành khách trên xe, lời này không kém gì giải phóng, không khí tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Cố Nguyệt Hoài chỉ đơn giản thu dọn đồ vật, chỉ chờ xuống xe.
Tống Kim An nhìn đám người hỗn loạn, biểu cảm có hơi nghiêm túc: "Chúng ta đi cùng nhau."
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta với ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần, trước kia cô chỉ biết Tống Kim An là người tốt với chỉ số thông minh âm, bị Điền Tĩnh đùa giỡn rồi treo cổ trên đó, hôm nay mới phát hiện sự hiểu biết của mình chưa toàn diện.
Anh ta không chỉ có chỉ số thông minh thấp mà đầu óc còn bị hỏng, cô có bao giờ biểu hiện ra mình là người đi cùng đường với anh ta chưa?
Xe lửa từ từ dừng lại, các hành khách đều xách theo hành lý chen chúc ở chỗ cửa xe.
Cô gái béo quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, không nói một lời, theo đám người rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Ngồi xe lửa chính là như vậy, người gặp được trên đường đi đều chỉ là người qua đường, giống như một khung cảnh chợt lóe qua rồi biến mất trên hành trình.
Cố Nguyệt Hoài xách hành lý xuống xe lửa, Tống Kim An theo sát phái sau, anh ta đi cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Tôi biết cô đến tỉnh H tìm Thiếu Ngu, tôi cũng đi đến tỉnh H, chúng ta đi cùng nhau, tôi không có tâm tư khác, chỉ sợ cô xảy ra chuyện, cô cũng thấy rồi đó, bên ngoài rất loạn, chờ đến khi đưa cô đến quân khu thứ tám, tôi sẽ rời đi ngay, sẽ không quấn lấy cô."
Cố Nguyệt Hoài dừng bước chân, chau mày, nhìn về phía Tống Kim An với sắc mặt không mấy kiên nhẫn: "Anh không cảm thấy phiền à? Chúng ta còn chưa thân đến mức làm bạn đồng hành suốt chặng đường, đi cùng với anh, tôi thấy không vui, có nghe hiểu không?"
Nói xong, nhân lúc Tống Kim An hoảng thần, Cố Nguyệt Hoài cất bước nhanh hơn, hòa vào trong đám đông.
Tống Kim An nhấc chân muốn đuổi theo cô, nhưng sự kiêu ngạo và tự tôn trong lòng khiến anh ta dừng bước chân, anh ta cười tự giễu, đứng thẳng lưng, xuyên qua đám đông, sắc mặt bình tĩnh, lẽ ra anh ta không nên chấp nhất.
*
Cố Nguyệt Hoài xách túi, mua hai cái bánh quẩy ở ven đường, dùng làm đồ ăn sáng đơn giản.
Phong Thị, giao thông rất phát triển, nơi này tựa như một trạm trung chuyển, tất cả xe lửa đều sẽ đi qua, vả lại là nơi nối trực tiếp, dòng người hỗn tạp, Cố Nguyệt Hoài cầm bánh quẩy, vừa đi vừa ăn, dọc đường đi đã đụng phải hai vụ cướp bóc.
Nguyệt
Những tên tội phạm này đều rất hung hăng ngang ngược, gây án trên đường cũng không có lấy một chút sợ hãi, cướp xong liền chạy.
Cố Nguyệt Hoài chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có tiến lên xen vào việc của người khác.
Tuy rằng cô biết các huyệt vị biết đánh vào chỗ nào trên người sẽ đau, cũng có năng lực chữa lành được chuẩn bị phía sau, nhưng con rồng mạnh mẽ không thể áp chế được con rắn quen đất, ai biết được Phong Thị tàng long ngọa hổ có thể có nhân vật lớn khó lường nào chứ?
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mục tiêu chuyến này của cô cũng không phải làm việc tốt.
Cô không ngốc, biết gương mặt mình ít nhiều gì cũng có chút hấp dẫn ánh mắt của người khác, đối với lác mẹ mìn chuyên lừa bán phụ nữ, tuyệt đối là một vụ mua bán một vốn bốn lời, cho nên cả đường đi trước sau đều cụp mí mắt xuống, không đối diện với người khác.
Chẳng qua vận khí không tốt, vẫn bị ai đó theo dõi.
Cố Nguyệt Hoài đang chuẩn bị mua vé xe, chuyển trạm, mới định đi đến chỗ bán vé, đã bị một đứa bé lao tới ôm chặt lấy hai chân, trên người đứa bé bẩn thỉu, mùa đông khắc nghiệt, mặc quần áo rất mỏng manh, trên tay đều là da nứt.
Càng đáng thương hơn chính là, một con mắt của đứa bé đã bị móc ra, chỉ còn lại vết sẹo dữ tợn, nhìn có chút ghê rợn.
Khi Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nhìn về phía nó, môi đỏ mím chặt, im lặng không lên tiếng lấy từ trong túi ra hai cái bánh mì kẹp đưa cho cô.
Dường như nhóc ăn mày cũng sững sờ trong giây lát, theo bản năng nhận lấy bánh mì kẹp, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, cô giơ sờ sờ và mái tóc rối bù một cục của nó, sắc mặt không hề có chút ghét bỏ, giọng nói rất nhu hòa: "Trời lạnh rồi, trở về sớm chút đi."
Đầu ngón tay của cô có chút lạnh, nhưng đối với nó mà nói, dường như đó là một tia nắng mặt trời ấm áp.
Nó đã quên mình ăn xin bao lâu và đã trải qua biết bao nhiêu cảnh bị người khác chán ghét dùng chân đá bay đi, nhưng trong trí nhớ của nó, tình huống được người ta dịu dàng an ủi như vậy chỉ có lần này, bánh mì kẹp trong tay cũng trở nên nặng hơn nhiều.
Nhóc ăn mày lùi về phía sau nửa bước, vừa định chạy đi, một người phụ nữ cắt tóc ngắn lại bỗng nhiên lao đến, ôm chặt lấy nhóc ăn mày, khóc sướt mướt nói: "Hổ Tử, là con phải không Hổ Tử? Đứa con trai tội nghiệp của mẹ, sao con lại biến thành thế này?"
Nhóc ăn mày bị cô ta ôm, cả người cứng đờ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài mang theo một chút phức tạp.
Nó há miệng thở dốc, dường như muốn nhắc nhở Cố Nguyệt Hoài điều gì đó, nhưng khi mở miệng, trong miệng cũng tối om, chỉ có thể phát ra tiếng "a a a", lưỡi của nó cũng không còn.