Hai tay Cố Nguyệt Hoài buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng không khỏi trầm xuống.
“A a a…” Nhóc ăn mày vẫn đang cố truyền đạt thông tin không thể nói thành lời cho Cố Nguyệt Hoài, người phụ nữ tóc ngắn ôm nhóc ăn mày đưa lưng về phía Cố Nguyệt Hoài, nhận thấy người sau không an phận mà nhắc nhở, trừng mắt hung ác.
"A…" Nhóc ăn mày bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, người đã ngã ngồi trên mặt đất.
Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt mày, muốn tiến lên kéo nhóc ăn mày này đi, lại bị người phụ nữ ngăn cản.
Cô ta xoay người, một phen nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, nước mắt và nước mũi giàn giụa nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô, đồng chí tốt bụng, nếu không nhờ có cô cho Hồ Tử đồ ăn, chắc chắn thằng bé sẽ không sống đến hôm nay, tôi là mẹ của Hổ Tử, nhất định phải tự mình làm bữa cơm để cảm ơn cô."
Cố Nguyệt Hoài chững lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc ngắn với ánh mắt lạnh nhạt.
Cô vung tay hất tay người phụ nữ tóc ngắn ra, tiến lên hai bước đỡ Hổ Tử đứng dậy, lấy khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nó: "Kẻ lừa đảo, vào Phong Thị từ khi nào?"
Cả người nhóc ăn mày căng cứng, cứng đờ đến không di chuyển được, chỉ cảm thấy đến cả đầu cũng không thể ngẩng lên được.
Nguyệt
Chỉ có điều, giọng nói của chị gái này thật sự rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, không giống với những người khác, nó nhớ rõ khi còn nhỏ cũng từng có người ôm nó, dùng giọng điệu dịu dàng như thế nói chuyện với nó, nó rất muốn, rất muốn trở về.
Nghĩ như vậy, con mắt duy nhất của nó không kìm được rơi nước mắt.
Tay Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, đôi mắt trong sáng như vậy, lại bị bọn buôn người bắt đi, móc một con mắt xuống, cắt đứt lưỡi, coi như đáng thương khiến người khác đồng tình, thủ đoạn mưu lợi, dữ dội tàn nhẫn.
Lúc này, người phụ nữ tóc ngắn bỗng nhiên nhào qua, nói bên tai Cố Nguyệt Hoài: "Kẻ lừa đảo? Thế mà cô cũng nhìn ra được sao?"
Cố Nguyệt Hoài không hề quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi: "Cho nên, tôi là con mồi mới mà các người nhắm tới?"
Cô vừa dứt lời, một bàn tay hôi hám đã cầm một cái khăn, bịt miệng cô lại, nhóc ăn mày thấy thế, lại kêu lên "a a a", muốn đưa tay ngăn cản, lại bị người phụ nữ tóc ngắn hung hăng đẩy ngã xuống đất.
"A a a… A a…" Nhóc ăn mày muốn bò dậy, nhưng nỗi sợ hãi ăn sâu vào thân thể thật khó có thể vượt qua.
Ngón tay của Cố Nguyệt Hoài khẽ cử động, nhưng nhìn Hổ Tử đang nỗ lực muốn cứu cô trước mặt, môi đỏ mím lại, để mặc chiếc khăn che miệng cô lại, mùi Sevoflurane quen thuộc tràn ngập quanh hơi thở, có năng lực chữa lành ở đây, cô cũng không có khả năng bị đánh thuốc bất tỉnh.
Cố Nguyệt Hoài giả vờ nhắm mắt lại, để mặc cho bản thân rơi vào trong tay người phụ nữ tóc ngắn.
Trong lòng cô cười tự giễu, cho dù có thù lớn chưa trả, bản thân cũng sống rất gian nan, nhưng vẫn cứ không nỡ nhìn thảm kịch trên đời.
Hổ Tử chỉ là một người đáng thương nho nhỏ, nhưng ở trong tay nhóm người buôn người này, có rất rất nhiều người đáng thương như vậy, khi còn trong khả năng cho phép, cô vẫn muốn cứu mọi người, giúp mọi người.
Ngón tay Cố Nguyệt Hoài hơi khép ngón tay lại, cảm nhận được bản thân bị người vác trên lưng.
"A a a…" Giọng nói của Hổ Tử cũng văng vẳng bên tai, chắc có lẽ là bọn buôn người muốn bắt bọn họ về cùng nhau.
Dọc theo đường đi Cố Nguyệt Hoài đều giả vờ hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không quên rải từng viên hạt giống bên đường, những hạt giống này đều đến từ không gian Tu Di, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, đợi đến khi tìm được hang ổ của bọn buôn người, có thể rời đi từ được cũ.
Không biết bị mang đi bao lâu, cô lại bị người ta đặt trên một chiếc xe đẩy cứng nhắc, Hổ Tử đang ngồi bên cạnh cô.
Cả đường đi chông chênh, sau một hồi, mới đến được đích.
Lúc cô bị người ta đem xuống xe, nghe thấy giọng nói tục tằng của một người đàn ông: "Ôi chao, hôm nay gặp phải vận may gì đây, một đứa hai đứa đều là hàng hóa chất lượng tốt, cứ bán vào trong núi như vậy đáng tiếc quá, không biết có người có thể ra giá cao hơn không."
Ngay sau đó, cô lại nghe được tiếng cười nịnh nọt của người phụ nữ tóc ngắn: "Ha ha, anh Hình, anh cũng thấy đấy, con nhỏ này rất xinh đẹp, chắc chắn có thể bán được cái giá cao, sau khi bán đi anh cũng không được đối xử tệ với em đâu đấy!"
Cố Nguyệt Hoài phát hiện một đôi tay có vết chai thật dày nắm lấy cằm cô, ngón tay cô giật giật nhỏ đến mức khó phát hiện.
Bỗng chốc cô nghe thấy tiếng người khẩy của người đàn ông trẻ tuổi: "Được rồi, đem người này vào đi, đặt cùng chỗ với những người khác."
Người phụ nữ tóc ngắn chần chờ một lát: "Đặt cùng chỗ sao? Không cần tách ra nhốt sao?"
Âm điệu của người đàn ông trẻ tuổi hơi cao lên: "Hả?"
"Dạ dạ dạ, em đi liền đây, đi liền đây, anh Hình đừng nóng giận!" Người phụ nữ tóc ngắn nói, liền đi tới nâng Cố Nguyệt Hoài lên, một lát sau, một loại cảm giác lạnh lẽo đánh úp lại, hẳn là tới nơi giam giữ nào đó.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cùng với tiếng cửa sắt đóng sầm thật lớn, cô mới hơi hơi hí mắt ra một chút.
Cơ thể của cô đã được sức mạnh của cây ngô đồng cải tạo, năm giác quan đều vượt trội hơn hẳn người khác, cho dù ở một nơi tối đen như mực, cũng có thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, nơi này không có một chút ánh sáng, trong bóng đêm, chỉ có một vài tiếng hít thở với tần suất khác nhau.
Có lẽ là bởi vì đám người buôn người này rất tin tưởng vào Sevoflurane, cho nên không hề trói tay chân cô lại.
Cố Nguyệt Hoài ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, xung quanh cô, có năm người nằm ở nhiều hướng khác nhau, cộng thêm cô nữa có tổng cộng có sáu người, hai đứa trẻ và bốn người lớn, nhìn bộ dạng này có lẽ đây là "thu hoạch" mới đây của đám buôn người này.
Người tên "anh Hình" kia, hiển nhiên là người có quyền lên tiếng nhất trong tập thể nhóm buôn người này.
Hơn nữa, nhóm này rất chuyên nghiệp, mánh khóe bịp người cũng rất cao minh.
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài nheo đôi mắt đẹp lại, nghiêng đầu nhìn về phía một người tròn đó, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Cô và Tống Kim An thật sự có "duyên phận không nhỏ", ở nơi như thế này cũng có thể gặp nhau.
Điểm khác biệt giữa bọn họ chính là, cô xuất hiện ở nơi này với thân phận thợ săn, còn Tống Kim An, chỉ là một con mồi sống thoát, chẳng qua, bề ngoài anh ta trông được, nhưng mềm lòng thích xen vào việc của người khác, bị tập thể bọn buôn người nhắm đến là điều rất bình thường.
Mà trong số bốn người lớn bị bắt cóc, chỉ có một mình Tống Kim An là nam, những người còn lại đều là nữ, ngược lại hai đứa nhỏ đều là bé trai tuổi không lớn, nhìn cũng chỉ lớn hơn Yến Thiếu Đường một hai tuổi.
Cô đánh giá một hồi, thu hồi ánh mắt, đứng lên im lặng nhìn vào bức tường bị đóng kín.
Muốn ra khỏi nơi này, trừ phi dùng búa sắt đập vỡ bức tường, tình hình hiện tại vẫn nên đánh thức những người khác trước đã.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đi tới bên cạnh Tống Kim An, vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, một luồng năng lực chữa lành tràn vào, dễ dàng tiêu trừ đặc tính gây mê của Sevoflurane, người sau ôm đầu "ừm" một tiếng.
Tống Kim An tuy là kẻ phế vật, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, có anh ta che chắn phía trước luôn tốt, khi cần thiết còn có thể dùng bối cảnh của anh ta để dọa người khác, nếu như đám tội phạm này không quan tâm, cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Kim An để cắt đứt hậu hoạn!
Nếu như Tống Kim An c.h.ế.t ở chỗ này, vậy sau khi trở về cô nhất định phải tuyên truyền tin tức khắp nơi, để tin tức truyền đến thủ đô, vậy thì nhóm người buôn người ở Phong Thị này tất nhiên sẽ bị phía trên thanh trừ hoàn toàn, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, khóe môi Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch lên, gọi một tiếng: "Tống Kim An, tỉnh chưa?"
Dường như Tống Kim An sửng sốt một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài đang ở, trong bóng đêm, sắc mặt cô lờ lờ không thấy rõ, anh ta cười tự giễu, lẩm bẩm tự nói với mình: "Là nằm mơ sao?"