Cố Nguyệt Hoài xoa xoa ngón tay, thình lình cười.
Anh Hình này quả nhiên là một người tàn nhẫn độc ác, ra tay không mang theo một chút do dự, người như vậy nếu đi trên con đường đúng đắn, nói không chừng còn có thể gây dựng sự nghiệp lớn, chỉ là không biết bây giờ Tống Kim An có thể chịu đựng được hay không.
Trong lúc Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi, tiếng kêu đau đớn bên ngoài vốn bị đè nén càng thêm rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu đau đớn biến mất, giọng nói của Tống Kim An cũng vô thanh vô tức, không còn nghe thấy.
Cố Nguyệt Hoài thở dài, giọng điệu vừa như đáng tiếc, lại vừa như bất đắc dĩ: "Không phải c.h.ế.t rồi đó chứ?"
Không biết có phải để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình hay không, chẳng bao lâu sau cửa sắt lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, lần này cô không tiếp tục ngã xuống giả bộ ngủ nữa, chỉ ngồi xếp bằng, muốn nhìn xem thảm trạng của Tống Kím An rốt cuộc thảm đến mức nào.
Cửa sắt mở ra, bên ngoài vẫn là tuyết lớn bay tán loạn, ánh sáng có chút chói mắt chiếu xuyên qua.
Hai người nâng Tống Kim An đi vào đều bị Cố Nguyệt Hoài ngồi xếp bằng làm giật mình, một người lập tức gân cổ kêu lên: "Anh Hình! Không xong rồi anh Hình, lại thêm một người nữa tỉnh lại! Là phụ nữ!"
Bọn họ ném Tống Kim An sang một bên, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, làm ra bộ dạng hung ác.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, đứng lên quan sát Tống Kim An một cái, chiếc áo khoác của anh chàng đáng thương này đã bị lột ra, lộ ra áo sơ mi mỏng manh bên trong, quần và giày đều dính đầy máu, vừa nhìn đã biến bị giáo huấn một trận nặng.
Tống Kim An đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt xanh xanh tím tím, nhìn có hơi thê thảm.
Cố Nguyệt Hoài đi tới, nhéo cằm anh ta nhìn nhìn, vẫn còn hơi thở, tuy rằng thương thế không nhẹ, nhưng hẳn đám người này không muốn mạng của anh ta, chỉ là không biết khi nói chuyện vừa rồi đã đưa ra điều kiện gì bị Tống Kim An từ chối.
Hai kẻ buôn người nhìn Cố Nguyệt Hoài, rồi lại nhìn Tống Kim An, sau đó nhìn người đối diện, hai mặt nhìn nhau.
Có phải cô đang quá không để bọn họ vào mắt rồi không?
Lúc này, người được gọi là anh Hình kia đã quay lại, đôi giày đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang ca ca ca, cực kỳ khó chịu.
"Lại thêm một người nữa tỉnh lại? Chuyện gì thế này, Sevoflurane được dùng hôm nay đều là hàng giả?" Giọng nói tục tằng xen lẫn khàn khàn hỗn loạn của anh Hình cực kỳ nghiền ngẫm, nếu nghe kỹ, còn mang theo một tia tàn nhẫn, tuyệt đối có thể khiến một người con gái bình thường ôm đầu gối khóc rống gọi mẹ.
Cố Nguyệt Hoài có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng như rắn đang bò qua từ sống lưng mình: "Chính là cô?"
"Rõ ràng." Cố Nguyệt Hoài buông tay đang nắm cằm Tống Kim An ra, đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía người đứng ngược sáng.
Vóc người của gã ta cực cao, nhìn kỹ, khoảng hai mét, đứng ở chỗ đó gần như cao ngang cánh cửa sắt.
Tuy rằng đứng ngược sáng, nhưng ngũ quan của Cố Nguyệt Hoài vượt xa người bình thường, liếc mắt một cái liền thấy rõ bộ dạng của "anh Hình", ngược lại không ngờ rằng tên cầm đầu lũ tội phạm còn có một lớp vỏ ngoài không tệ.
Gã ta có làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, tuy rằng mặc chiếc áo khoác dày nặng, nhưng chỉ đơn giản nhìn vóc người thôi cũng có thể nhìn ra sức mạnh ẩn chứa trong đó, dáng vẻ rất anh tuấn, dưới đôi mắt hạnh to là sống mũi cao thẳng, độ dày cánh môi vừa phải.
Biểu cảm của gã ta trông thật thong dong, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên sự dữ tợn khiến người ta hiểu này tên này cũng không phải một người vô hại.
Cố Nguyệt Hoài đánh giá xong, như suy tư gì đó mà gọi: "Anh Hình?"
Hình Kiện nửa híp mắt hạnh, Nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ rất có hứng thú.
Gã ta làm trong cái nghề này không được mười năm cũng đã tám năm, chứng kiến phụ nữ bị bắt tới đây không có một ngàn cũng có tám trăm, sợ hãi chiếm đa số, cũng không phải không có người bình tĩnh hung ác, nhưng giống như người trước mắt, thong dong tự nhiên như vậy, tựa như nơi này không phải là nơi cầm tù giam giữ cô, ngược lại đây là địa bàn của cô, thật sự đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuy rằng không đến mức yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không thể không nói, gợi lên một ít hứng thú của gã ta.
Anh Hình nhếch khóe môi, ngón tay cong lên, sau lưng liền có người đem một cái ghế đến, gã ta ngồi xuống, nhấc chân bắt chéo: "Ngược lại cô rất lanh lẹ, thế mà có thể nhớ kỹ tên tôi, nói đi, làm thế nào cô tỉnh lại được? Thể chất không nhạy cảm với thuốc sao?"
Cố Nguyệt Hoài lại khoanh chân ngồi xuống, tay chống cằm nhìn anh Hình, nói: "Thế thì không phải tồi, từ lúc bắt đầu tôi đã không bị thuốc làm ngất, chủ yếu là thuộc hạ của anh quá ngu dốt, lần sau nhớ tìm tên nào thông minh hơn chút."
Hình Kiện dừng lại, biểu cảm thong dong ban đầu cũng cứng đờ.
Gã ta nghiêm túc đánh giá đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài, đè thấp giọng nói: "Cô cố ý để bị đưa tới đây sao?"
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Nếu không thì sao? Nói thật, tôi không thích xen vào việc của người khác, càng không muốn xen vào, những Hồ Tử đối xử tốt với tôi, cuộc sống của nó lại quá thảm, tôi nhìn thấy chướng mắt, có một số người, luôn muốn làm anh hùng, có thể là nghĩa khí anh hùng nhất thời chăng?"
Cô nói một cách tùy tiện và tình tĩnh, khiến sắc mặt của Hình Kiện thay đổi liên tục.
Gã ta đã ở Phong Thị nhiều năm như vậy, gặp qua nhiều sự cố, gặp phải nguy hiểm nhiều không đếm xuể, đã rất hiếm khi trải qua cảm xúc d.a.o động mãnh liệt như vậy, nhưng người trước mắt này mạnh miệng nói như một cái sọt, thật sự khiến người khác nhìn… không mấy thuận mắt.
Gã ta bỗng nhiên vỗ tay cười nói: "Có can đảm, thật sự là can đảm, làm anh hùng làm đến chỗ của Hình Kiện tôi đây, xuy."
Cố Nguyệt Hoài nhún nhún vai, buông tay nói: "Tôi cũng không muốn, ai bảo thủ đoạn của các anh tàn nhẫn như vậy, móc mắt cắt lưỡi, làm việc gì cũng không có điểm mấu chốt như vậy, gặp được một con nhím như tôi cũng rất bình thường."
"Cô…" Hình Kiện cười khẩy một tiếng, vừa định mở miệng, một nắm bụi đất liền bị ném thẳng vào mặt!
Khoảnh khắc tiếp theo, gã ta chỉ phát hiện một mùi hương mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng tới gần, ngay sau đó, cổ đã bị bóp chặt.
"Anh Hình, chơi vui không? " Tiếng cười khẽ của người phụ nữ vang lên ở bên tai, lỗ tai Hình Kiện nóng bừng, cảm thấy trong lòng nóng đến hoảng, gã ta giật giật, lưỡi d.a.o bén nhọn sắc bén liền đ.â.m thủng cổ của gã ta, sau cơn đau đớn, m.á.u tươi liền chảy ra.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nâng mí mắt, nhàn nhạt nói: "Anh có thể không nhúc nhích, con d.a.o trong tay tôi không có mắt."
"Này, làm thật sao?" Hình Kiên thầm mắng một câu, vừa rồi gã ta thật sự không phát hiện ra nắm đất trong tay người phụ nữ này!
"Anh Hình!"
"Anh Hình!"
Mấy tên thuộc hạ của Hình Kiện trăm miệng một lời hét lên, muốn tiến lên cưới người, rồi lại ném chuột sợ vỡ đồ, sợ Cố Nguyệt Hoài thật sự không quan tâm bọn họ lau cổ đại ca, dù sao thì biểu hiện của cô quá lạnh nhạt, không mang theo chút tình cảm nào.
Đây thực sự là một người phụ nữ bình thường sao?
Trong lòng mọi người đều đồng thời nảy lên nghi ngờ này, đây nào có là mang một món hàng về, đây rõ ràng chính là một tên sát thần!
Cố Nguyệt Hoài lười nói điều vô nghĩa, dùng lưỡi d.a.o gõ gõ xương sườn của Hình Kiện: "Hổ Tử đâu?"
Tuy rằng Hình Kiên điên cuồng, nhưng cũng không đến mức mạo hiểm tính mạng, hầu kết của gã ta lăn một cái, nói với thuộc hạ: "Mang người lại đây."
"Dạ!" Thuộc hạ của Hình Kiện rất nhanh nhẹn, vừa mới phân phó chưa được bao lâu, nhóc ăn mày Hổ Tử mù một con mắt đã được mang đến đây
Nó vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài bắt Hình Kiện làm con tin, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại bắt đầu "a a a" gọi bậy, sắc mặt của nó cực kỳ kích động, vừa kinh vừa sợ, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại nhìn không hiểu, nhíu mày nói: "Im lặng."
Sắc mặt của Hồ Tử cấp bách, liên tục khoa tay múa chân: "A a a…"
Cố Nguyệt Hoài híp híp mắt, nheo mắt liếc nhìn Hình Kiên một cái: "Em muốn chị không làm tổn thương anh ta à?"
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt Hổ Tử liền sáng lên, vội vàng gật đầu không chừng, trong miệng vẫn kêu "a a a" như trước.
Gương mặt Cố Nguyệt Hoài che một tầng mây đen, mờ mịt liếc nhìn Hình Kiện một cái, cười nói: "Anh thật sự biết huấn luyện người đấy, đã rót cho Hổ Tử canh mê hồn gì vậy, đã thảm đến bộ dạng như này rồi còn muốn nói chuyện đỡ cho anh."