Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 424: Chương 424




"Được được được, tôi sợ cô rồi, cô cũng đừng dùng ánh mắt nhìn u ác tính này nhìn tôi nữa, tôi cũng là một người đáng thương thôi!"

Hình Kiện kêu rên một tiếng rồi đặt m.ô.n.g ngồi xuống giường nhỏ, còn thổi thổi ngón tay bị dập nát của mình, lúc ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt gã ta tràn đầy oán hận, gã ta dễ dàng sao? Vì sao lại đụng phải một Sát Thần như thế?

Cố Nguyệt Hoài cũng không ngạc nhiên, cô thản nhiên cầm khăn khăn mặt trên giường rồi lau khuôn mặt bẩn thỉu của Hổ Tử: "Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các anh là băng đảng gì, tại sao Hồ Tử lại có thái độ như vậy với anh."

Hình Kiện thở dài, muốn chế nhạo trêu chọc Cố Nguyệt Hoài thêm vài câu, nhưng nghĩ tới sự tàn nhẫn của người phụ nữ này, cuối cùng vẫn không dám giả ngu nữa. Gã ta ho nhẹ một tiếng rồi kể bí mật, hoặc là nói mọi chuyện ẩn giấu sau chuyện này cho Cố Nguyệt Hoài.

Nơi này tuy là một ngôi làng, nhưng thật ra chính là một nơi tụ tập của những người đáng thương.

Nơi này cách ga xe lửa không xa lắm, vị trí lại kín đáo, lúc đầu quả thực là hang ổ buôn người, khi đó đại ca của nơi này không phải anh Hình mà là Mặt Sẹo, mà những gì bọn họ làm để kiếm sống thực sự không phải là điều con người nên làm.

Mặt Sẹo chứa chấp không ít tầng lớp tôn giáo, bất kể là đánh nhau ẩu đả, cướp bóc trên đường hay là cưỡng h.i.ế.p phụ nữ, dù tội ác lớn đến đâu thì ở đây cũng có chỗ đứng, mà địa vị của bọn họ cũng khác nhau tùy theo phạm tội lớn nhỏ.

Mặt Sẹo là kẻ hung hãn, hơn nữa còn là một hung thủ g.i.ế.c người hàng loạt đào tẩu khỏi truy nã của cảnh sát nhân dân. Sau khi chạy trốn tới thành phố Phong, gã bắt đầu tích cực mở rộng thế lực tổ chức, biến nơi này thành một xã hội đen thu nhỏ.

Hổ Tử chính là đứa nhỏ bị đàn em của Mặt Sẹo lừa đến, mục đích đúng là để dụ hoặc những người mà trong lòng còn thiện tâm.

Có vô số đứa trẻ đã c.h.ế.t dưới tay gã bởi vì gánh không chịu được đau đớn hoặc là bị thương lây nhiễm rồi chết. Phía sau sườn núi cách đó không xa ít dấu chân người đến, khắp nơi đều là cây cối núi đá, nơi đây nghiễm nhiên đã trở thành một nơi vứt bỏ t.h.i t.h.ể tiện lợi.

Lúc nói đến đây, giữa lông mày Hình Kiện cũng có chút không đành lòng, bởi vì oán hận với Mặt Sẹo mà hai tay gã ta cũng siết chặt thành nắm đấm.

Cố Nguyệt Hoài hạ mắt rưng rưng nhìn Hổ Tử, như thể cô cũng nhớ lại quá khứ khốn khổ kia.

Đôi môi đỏ của cô mím nhẹ, phá vỡ sự im lặng khiến người ta ngột ngạt: "Nói tiếp đi, vì sao anh lại tới đây?"

Hình Kiện nhún vai: "Tôi? Tôi là một người không có nhà để về, người trong nhà đều bị quan chức hại chết, cuối cùng lang bạt tới thành phố Phong rồi bị Mặt Sẹo thu nạp. Bởi vì tôi có dáng dấp cao lớn, năng lực lại mạnh nên đã trở thành đàn em mạnh nhất của Mặt Sẹo."

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ lóe lên, bị quan chức hại chết? Khó trách gã ta không có ấn tượng tốt với Tống Kim An.

"Anh g.i.ế.c Mặt Sẹo rồi làm đại ca?" Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài có ẩn ý, theo sự phát triển của tình hình thì chính là như vậy.

Hình Kiện cười nhạo một tiếng: "Lạ lắm à? Mặc dù tôi không phải người tốt lành gì, nhưng chướng mắt những gì Mặt Sẹo đã làm. Tuy nhiên Mặt Sẹo không phải do tôi giết, gã là đắc tội người ta rồi từ bỏ nơi này trốn đi."

"Hả?" Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, hướng đi của chuyện này là điều cô không ngờ tới.

"Đi đêm nhiều kiểu gì cũng sẽ gặp ma, Mặt Sẹo bắt cóc một bé trai, cậu bé kia da mịn thịt mềm, vừa nhìn đã biết là có bối cảnh không tầm thường. Nhưng Mặt Sẹo tùy tiện đã quen, chỉ biết dùng thủ đoạn, cuối cùng cậu bé kia không chịu được rồi chết."

"Về sau, thành phố Phong bị phong toả điều tra, Mặt Sẹo mới biết mình đã động vào người không nên động. Trong lúc bị quân đội vây bắt, chẳng biết là Mặt Sẹo đã đi đâu, không biết đã trốn thoát hay đã c.h.ế.t rồi, tóm lại là không trở về lại."

"Về phần tôi thì ẩn giấu bản thân nên tránh thoát một kiếp."

"Băng đảng tan đàn xẻ nghé, Mặt Sẹo vừa đi, một tướng tài đắc lực như tôi tự nhiên sẽ tiếp quản nơi này, nhưng mà tôi không tiếp tục làm nghề nghiệp tàn nhẫn như vậy nữa, mà những người được thu nhận cũng coi nơi này trở thành nhà."

Hình Kiện nói rất nhẹ nhàng, nhưng với những gì gã ta đã trải qua, chỉ sợ dăm ba câu nói không rõ ràng được.

 

Cố Nguyệt Hoài cũng không hỏi người Mặt Sẹo đắc tội là ai, sau khi nghe gã ta nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Nghề nghiệp tàn nhẫn? Chẳng lẽ anh lừa bán người không tàn nhẫn à? Những người bị anh lừa đến đây đã làm sai điều gì? Cả một đời của các cô đều bị anh hủy hoại!"

Thấy Cố Nguyệt Hoài nổi giận, Hình Kiện cảm thấy bụng đau, tay cũng đau.

Gã ta vội nói: "Thế thì cô hiểu lầm tôi rồi, những người đó không phải do tôi lừa đến. Mặc dù Mặt Sẹo không còn, nhưng con của gã vẫn còn đó mà, hơn nữa còn trở thành con rể của giám đốc nhà máy Lưu Ly ở thành phố Phong, thế lực trong tay không hề nhỏ."

"Tên kia biết lợi nhuận buôn bán người tương đối khá, không từ bỏ được nên đã hợp tác với tôi."

"Tôi đã nghĩ đến việc từ chối, nhưng cho dù tôi từ chối thì cũng sẽ có người khác nhận là, chẳng phải đến lúc đó lại giẫm lên vết xe đổ sao? Cho nên tôi chỉ có thể miễn cưỡng làm tiếp, nhưng tôi chưa bao giờ buôn bán người cả, chỉ... Tống tiền."

Khi Hình Kiện nói hai từ cuối cùng, gã ta cố gắng hạ giọng, có vẻ bối rối và xấu hổ khi nhắc đến nó.

Cố Nguyệt Hoài cau mày, cao giọng nói: "Hả?"

Khóe miệng Hình Kiện giật giật: "Tống tiền! Là tống tiền!"

Lông mày Cố Nguyệt Hoài nhíu lại, cô có chút không hiểu: "Tống tiền, phương pháp tống tiền thế nào?"

"Có lẽ bọn họ nhìn gương Mặt Sẹo, sợ đắc tội với người ta, cho nên chỉ bắt cóc phụ nữ trẻ em của những gia đình nghèo. Sau khi đưa người tới đây, thừa dịp bọn họ chưa tỉnh, tôi đều lén đưa người về nên chưa xảy ra việc gì bao giờ."

"Nhưng con trai của Mặt Sẹo không lấy được tiền, nên bắt đầu nghi ngờ tôi."

"Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành chịu trách nhiệm hoàn toàn những việc này. Nhưng những người bị bắt cóc đều xuất thân từ những gia đình giàu có, chỉ cần định kỳ đưa tiền qua cho con trai Mặt Sẹo thì gã cũng không quan tâm tôi ở bên này bắt cóc ai, tóm lại, có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới gã."

"Tôi không bán người, chỉ cho bọn họ viết thư về đòi tiền, tiền tới tay thì thả người."

Hình Kiện gian nan nói lời này, khi lọt vào tai Cố Nguyệt Hoài cũng chỉ là cưỡng ép tẩy trắng mà thôi. Tóm lại đều là thủ đoạn kiếm tiền lai lịch bất chính, chỉ là mức độ xấu xa khác nhau, nhưng không thể nói Hình Kiện là người tốt được.

Hôm nay gã ta hành hung Tống Kim An, mặc dù cô nhìn mà hả giận, nhưng hành động này cũng có thể nói rõ một vài vấn đề.

Dường như Hình Kiện đã nhìn ra suy nghĩ của Cố Nguyệt Hoài, gã ta cười khổ nói: "Tôi biết mình không phải người tốt lành gì, nhưng tôi làm những chuyện này không chỉ là vì ngăn chặn con trai Mặt Sẹo làm chuyện xấu khác, mà cũng là vì những người ở nơi này."

"Những người ở lại đây đều là những người đáng thương không có kỹ năng và bản lĩnh gì cả, bọn họ không nhà để về, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Mọi người tới nơi này đều do duyên phận, tôi đã làm đại ca thì cũng nên cho bọn họ một miếng cơm ăn."

"Đúng là tôi không phải người tốt lành gì, nhưng người sống cũng là vì một miếng cơm. Bây giờ thời thế khó khăn, thậm chí những người bình thường không có nơi ăn chốn ở như bọn họ còn không có cả cơ hội làm ruộng kiếm công điểm, nhưng dù sao cũng phải sống đúng không?"

"Hổ Tử, Hân Nhi, thân thể của những đứa nhỏ này đều không tốt, hàng năm đều bị bệnh nặng một trận, đây đều là những chuyện cần tiền!"

"Nếu tôi muốn lương tri* thì sẽ không có tiền, sẽ c.h.ế.t đói!"

Nguyệt

*Lương tri: Khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tế cuộc sống.

Đầu ngón tay Hình Kiện run rẩy, khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Cố Nguyệt Hoài, gã ta có cảm giác nhục nhã lóe lên trong đầu.

Nếu như có thể, gã ta cũng không muốn làm những chuyện này, nhưng nếu không làm thì tất cả mọi người đều phải chết!

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.