Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 425: Chương 425




Cố Nguyệt Hoài thản nhiên nhìn gã ta một cái, nói: "Nếu đã như vậy, thì tại sao anh lại bắt cóc trẻ con về?"

Nếu chỉ để tống tiền, thì bắt những đứa trẻ còn chưa biết viết về có ích lợi gì? Mà chắc chắn nó sẽ trở thành bóng ma khủng khiếp suốt đời với những đứa trẻ này, và nó cũng sẽ khiến gia đình của những đứa trẻ này lo lắng, thậm chí tan vỡ.

Lúc này, Hổ Tử vốn im lặng bỗng sốt ruột xua tay: "A a a a."

Cố Nguyệt Hoài nhìn nó một cái, không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn về phía Hình Kiện, muốn nghe lời giải thích của gã ta.

Hình Kiện mím miệng, thấp giọng nói:"Hai đứa trẻ đó không phải do tôi bắt cóc, chúng bị vứt bỏ."

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trầm tĩnh, cô nhìn chằm chằm Hình Kiện, không biết là tin hay là không tin.

"A a a a." Dường như Hổ Tử sợ Cố Nguyệt Hoài không tin, nó dùng cả tay chân lẫn chân ra hiệu, còn liên tục gật đầu.

"Bọn họ ở lại nơi đó, cuối cùng cũng bị người ta bắt cóc thôi, chẳng bằng được tôi mang về. Mặc dù chỗ này của tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỗ ở cũng tồi tàn, nhưng tối thiểu nhất, sẽ không có ai coi bọn họ là hàng hóa rồi bán ra ngoài."

"Tôi không nói dối, nếu không tin thì cô có thể ra ngoài hỏi, chờ hai đứa bé kia tỉnh lại, cô cũng có thể hỏi bọn chúng."

"Tôi đã nói hết mọi chuyện với cô rồi, nói đi, cô muốn làm gì? Nếu như cô muốn tôi cắt đứt kế sinh nhai này thì đó là chuyện không thể nào. Tôi có người phải nuôi, cũng phải ứng phó con trai của Mặt Sẹo, không rảnh làm nhà từ thiện."

Hình Kiện nói vô cùng thản nhiên, cũng c.h.é.m đinh chặt sắt từ chối.

Cố Nguyệt Hoài không trả lời, duỗi tay gõ vào mép giường, híp mắt hỏi: "Con trai Mặt Sẹo ở rể nhà giám đốc nhà máy Lưu Ly ở thành phố Phong à? Vậy bối cảnh của tên giám đốc này cũng không sạch sẽ gì phải không?"

Hình Kiện sững sờ một lát, người phụ nữ này thật sự không ra bài theo lẽ thường, tại sao cô lại hỏi điều này?

Nhưng mà gã ta vẫn trả lời: "Trong một cái chăn ngủ không có hai loại người ngủ, cô không cần đoán cũng biết, giám đốc nhà máy Lưu Ly kia xem như bá chủ một phương ở thành phố Phong. Về phần bối cảnh thì tôi cũng nghĩ như cô, không sạch sẽ, nhưng vậy thì sao?"

"Cho dù tôi có đi báo cáo thì cũng phải có chứng cứ mới được. Mà bọn họ lại hoạt động nhiều năm ở thành phố Phong, ai quan tâm đến loại tọc mạch này?"

Cuối cùng chắc chắn sẽ liên luỵ đến chính mình, cho nên cô khỏi phải nghĩ đến chuyện này."

Hình Kiện lại bắt chéo chân, cười nhạo xua tay, cô thật sự cho rằng gã ta không nghĩ tới chuyện này sao? Đều vô dụng thôi.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không quan tâm đến lời nói của Hình Kiện, chỉ về hướng ngôi nhà lợp tôn rồi nói với giọng điệu vô cùng đương nhiên: "Tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng chẳng phải có người vừa bị anh đánh cho bất tỉnh đấy sao?"

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Hình Kiện hơi ngạc nhiên trong một cái chớp mắt, gã ta trầm ngâm nói: "Ý cô là lợi dụng thân phận con trai Tống Lâm, đẩy tội danh bắt cóc cho con trai Mặt Sẹo, từ đó dẫn dắt Tống Lâm đi đối phó?"

Cố Nguyệt Hoài nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Không thế thì sao? Một công đôi việc."

Mặc dù Hình Kiện không phải người tốt, nhưng có một câu gã ta nói đúng, nếu gã ta muốn lương tri thì Hổ Tử sẽ không sống được tới hiện tại.

Cô không tin Hình Kiện, nhưng cô tin Hổ Tử, cho nên cô cũng tin Hình Kiện bảy tám phần. Tống Kim An là người nhu nhược, anh ta là một cơ hội, nếu đã bị đưa đến đây thì lợi dụng anh ta để đối phó thế lực ngầm ở nơi này đi, chuyện này vô cùng thuận tiện.

Nguyệt

Mặt khác, có người cõng nồi, Hình Kiện cũng sẽ không bị xử lý.

Không phải là cô đau lòng cho Hình Kiện, chỉ là gã ta đã cho đứa nhỏ Hổ Tử một ngôi nhà như thế, vậy thì gã ta chính là người lớn trong cái nhà này. Nếu như gã ta bị bắt đi, hoặc là chết, vậy cái này nhà cũng giải tán.

Đến lúc đó, có thể đoán được số phận của một đứa trẻ không hoàn thiện như Hổ Tử sẽ đi về đâu.

 

Những người bị Hình Kiện bắt cóc đến cũng rất vô tội, nhưng cô không quan tâm được nhiều người như vậy. Mới đầu cô bị Hổ Tử hấp dẫn đến đây, tất cả những gì cô suy nghĩ, muốn làm đều dựa vào điều này, đứa nhỏ như vậy thật sự quá khổ.

Đương nhiên, nếu như mặt mũi Tống Kim An đủ lớn, nhổ bỏ được thế giới ngầm ở thành phố Phong, vậy thì Hình Kiện cũng có thể ngừng làm chuyện này. Đến lúc đó thời cơ đến, cô cũng không ngại bỏ chút sức, kéo Hình Kiện một phen.

Hình Kiện là người hung ác nhưng có điểm mấu chốt, cũng xem như một nhân tài, nói không chừng về sau có thể có chỗ dụng võ.

Cố Nguyệt Hoài hỏi: "Anh ta không muốn viết thư cho Tống Lâm nói với ông ta rằng mình bị bắt cóc, cho nên anh mới đánh anh ta như vậy?"

Nói đến chuyện này, Hình Kiện cười ha ha: "Chỉ là chướng mắt mà thôi, không có nguyên nhân gì cả. Nhưng mà tôi đánh anh ta, còn chụp vài tấm ảnh, tôi sẽ gửi cho Tống Lâm để xin ít tiền ăn uống, năm nay mọi người không sợ đói nữa rồi."

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày nhìn về phía Hình Kiện: "Gửi cho Tống Lâm? Vậy lá gan của anh cũng lớn đấy."

Đây không phải là thỏa thuận chắc chắn, nhỡ đâu chọc giận Tống Lâm thì đến lúc đó, ông ta sẽ dẫn người tới tiêu diệt toàn bộ nơi này. Chắc chắn đám người Hình Kiện sẽ bị người cuốn theo, rủi ro quá lớn, có thể coi là một canh bạc lớn.

"Không phải là tôi lớn gan, tôi biết tên Tống Lâm kia, ông ta làm việc khiêm tốn, không có tài năng lớn gì, nếu lúc trước không đi theo Yến Thú Chi thì đâu có được như ngày hôm nay? Nở mày nở mặt trở thành chủ tịch tỉnh H."

"Ông ta làm việc rất cẩn thận, thành phố Phong ngư long hỗn tạp, ông ta sẽ không bỏ qua tất cả để điều tra tình hình, nên sẽ cho tôi không ít thời gian. Bởi vì gan lớn c.h.ế.t no, gan nhỏ c.h.ế.t đói, tôi cũng không dùng công phu sư tử ngoạm*, ông ta nhất định sẽ có thể chấp nhận."

*Công phu sư tử ngoạm: Hành động tham lam.

*Công phu sư tử ngoạm: Hành động tham lam.

Hình Kiện cười nhạt một tiếng, gã ta hắng giọng một cái, lời nói rõ ràng mạnh mẽ, rất tự tin.

Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài giãn ra, trong mắt tràn ra ý cười: "Thật ra tôi rất biết ơn vì anh đã đánh anh ta.”

Hình Kiện hết sức ngạc nhiên: "Cô biết anh ta à?"

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài bình thản: "Chuyến xe lửa này tới từ thành phố Chu Lan, nơi đó không lớn, chúng tôi quen biết không phải chuyện rất bình thường sao? Nhưng mà anh yên tâm, không phải mối quan hệ tốt đẹp gì đâu, nếu có cơ hội, tôi cũng rất muốn đập c.h.ế.t anh ta."

"Chậc…" Hình Kiện bị lời nói độc ác của Cố Nguyệt Hoài làm cho hít vào một hơi lạnh.

"Anh không cần khó xử chuyện kế tiếp, tôi sẽ dẫn Tống Kim An đi, rồi nói cho anh ta biết chuyện đã xảy ra ở đây. Đúng lúc tôi cũng muốn đến tỉnh H, có anh ta làm lá chắn, chắc chắn có thể giải quyết chuyện ở đây. Anh chỉ cần dẫn Hổ Tử ẩn nấp cho kỹ là được."

"Nhưng mà sau khi giải quyết xong chuyện nhà máy Lưu Ly, tôi hi vọng anh sẽ ngừng việc bắt cóc tống tiền lại."

Cố Nguyệt Hoài nói xong lời nói này, không đợi Hình Kiện từ chối, lại nói: "Mấy ngày nữa, tôi sẽ lại đến một chuyến, đưa cho các anh chút tiền chút lương thực. Nhìn anh cũng giống người làm công tác văn hoá, nếu rảnh thì dạy cho người nơi này học chữ đi."

Hình Kiện yên lặng, ngơ ngác nhìn Cố Nguyệt Hoài, có chút không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

Điều này có nghĩa là sau này bọn họ không cần phải làm chuyện xấu, chỉ cần chờ cô nuôi sống?

Hình Kiện lấy lại tinh thần, nụ cười trên mặt cũng trầm xuống, gã ta đè nén sự không được tự nhiên ở trong lòng, dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Cô có biết ở nơi này, chúng tôi có bao nhiêu người không? Cô có thể nuôi hết không? Làm người đến mức như cô, có thấy ngốc hay không hả?"

Gã ta thật sự cảm thấy Cố Nguyệt Hoài ngu xuẩn, bọn họ không có chút quan hệ nào với cô cả, vì sao cô phải mang gánh nặng này?

Hơn nữa hiện tại thu hoạch không được tốt, nhìn cách ăn mặc của cô cũng không giống đứa nhỏ nhà có tiền. Cô nói lời này để lừa gạt, chẳng lẽ cô thật sự coi gã ta là thành một lưu manh không có đầu óc à?

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.