"Chị Thải Vi, hôm nay chị tới đây mua gì vậy? Chị muốn chuẩn bị cho buổi tiệc ngày mai đúng không?" Một cô gái vóc người thấp bé, gương mặt hơi trẻ con đang khoác tay một cô gái khác, không khó để nhận ra sự nịnh nọt trong lời nói của cô ta.
Trong nhóm người, có một người khác cũng hỏi: "Đúng vậy chị Thải Vi, có phải chị muốn mua trang sức hay không?"
Lúc này, lại có một cô gái khác nhích tới gần và nói với giọng điệu vô cùng hâm mộ: "Ha ha, em thấy chị Thải Vi đẹp còn hơn hoa, cần gì phải dùng trang sức phụ trợ chứ? Chị ấy đứng ở đâu thì nơi đó chính là trung tâm của sự chú ý, đúng không các chị em?"
Mấy cô gái cứ ríu rít không ngừng, đề tài bọn họ nói đều xoay quanh một cô gái tên "Thải Vi".
Quản lý và các nhân viên của cửa hàng ký gửi đều cười tươi, những chiếc vòng cổ ngọc trai, nhẫn đá quý, vòng ngọc v.v... và các loại trang sức đều được sắp xếp ngay ngắn trên quầy hàng để những tiểu thư con nhà giàu này chọn lựa.
Có thể thấy những cô gái này là khách quen của cửa hàng ký gửi.
Cố Nguyệt Hoài đứng ngoài cùng, lạnh lùng nhìn hình ảnh trước mắt. Ai mà ngờ trong thời buổi thiếu thốn lương thực như hiện nay, người bình thường phải lo từng miếng ăn mà lại có người vẫn đến cửa hàng ký gửi mua trang sức và các vật dụng quý giá chứ?
Nhưng chuyện này cũng bình thường, dù ở bất kỳ thời đại nào thì cũng có sự phân chia giai cấp rõ ràng.
"Đây là những thứ tốt nhất trong cửa hàng ký gửi của các người?" Giọng điệu của cô gái sở hữu gương mặt trẻ con lộ vẻ chê bai.
Nghe vậy, vị quản lý già đứng sau quầy hàng cảm thấy hơi đau đầu, ông ấy vội vàng nói: "Ôi trời, đồng chí Hứa đừng giận, cô cũng biết kinh tế của cửa hàng ký gửi bọn tôi đang gặp vấn đề, đồ tốt đều đã bị các vị mua hết rồi, làm gì còn hàng dự trữ nữa."
Hứa Ân bĩu môi, nói thầm: "Cũng phải."
Nói xong, cô ta nhìn về phía Bạch Thải Vi: "Chị Thải Vi, ở đây không có thứ gì tốt cả, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng khác xem thử."
Bạch Thải Vi cười lắc đầu: "Đành vậy, đi thôi nào."
Đúng lúc này, Cố Nguyệt Hoài bước ra khỏi đám đông và nói với vị quản lý già: "Quản lý, tôi có đồ muốn cầm, ông xem món đồ này của tôi trị giá bao nhiêu tiền. Ông hãy ra giá đi, nếu thích hợp tôi sẽ bán đứt, không chuộc lại."
Quản lý cửa hàng ký gửi vốn đang rầu rĩ vì không bán được hàng cho nhóm tiểu thư nhà giàu lại bất ngờ nhìn thấy khách hàng đến, ông ấy không nói gì mà tiếp nhận hộp gỗ trong tay Cố Nguyệt Hoài, sau khi chạm vào món đồ, ánh mắt ông ấy hơi trầm ngâm.
Hoa văn trên chiếc hộp gỗ này rất độc đáo, chất gỗ cũng khá quý hiếm, chỉ nhìn chiếc hộp này cũng đoán được đồ vật bên trong không phải thứ tầm thường.
Vị quản lý già vội mở hộp gỗ ra, vừa nhìn thấy cặp vòng ngọc bên trong, ông ấy đã há hốc mồm.
"Hít! Lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy một vật phẩm tốt như thế này, cái này có thể dùng là đồ gia truyền đấy, đồng chí thật sự muốn bán đứt nó?" Quản lý quan sát thật kỹ vòng ngọc, ánh mắt ông ấy ngày càng sáng.
Cuối cùng, ông ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt sáng rực, đợi cô trả lời. Dẫu sao loại vòng bạch ngọc màu sắc trong suốt như thế này cũng xem như bảo bối, cho dù không thể bán, nhưng có thể để lại nó trong cửa hàng ký gửi thì cũng là một mánh khóe để hấp dẫn khách hàng.
Cố Nguyệt Hoài vừa định trả lời thì mấy cô gái đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên quay trở lại.
"Xin chào, tôi có thể xem thử chiếc vòng tay của cô được không?" Người lên tiếng là một cô gái mặt mũi xinh đẹp, mái tóc dài suôn mượt xõa tung sau lưng. Giọng điệu cũng rất khách sáo, không hề tỏ ra kiêu ngạo vì thân phận và bối cảnh bản thân.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía cô ta, khoé môi hơi nhếch lên một độ cong nhỏ khó phát hiện.
Cô gái này là Bạch Thải Vi, người được mấy cô gái vây quanh nịnh nọt, có lẽ địa vị rất cao, chắc là đủ tiền mua một cặp vòng tay nhỉ?
Huống chi vòng bạch ngọc mà cô lấy ra hôm nay lại là loại mà người ta vừa thấy đã thích, có thể nâng cao giá trị con người.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Tất nhiên là được, cô cứ tự nhiên."
Bạch Thải Vi liếc nhìn gương mặt Cố Nguyệt Hoài vài giây, cô ta sống ở tỉnh H đã lâu, hôm nay là lần đầu tiên gặp được một cô gái xinh đẹp như thế, đáng tiếc cô cũng chỉ là một người bình thường mang đồ đi bán kiếm tiền mà thôi.
Cô ta nâng cằm, gật đầu với Cố Nguyệt Hoài rồi cầm lấy vòng ngọc trên quầy lên quan sát kỹ lưỡng.
Vị quản lý già thầm lắc đầu, nhìn tình hình trước mắt, hôm nay cửa hàng ký gửi của bọn họ không thể thu vòng tay này vào kho được rồi. Mặc dù cách làm của Bạch Thải Vi không phù hợp với đạo đức kinh doanh nhưng ông ấy cũng không dám nói gì, chỉ có thể im lặng.
Bạch Thải Vi đưa vòng ngọc lên ngang tầm mắt, quan sát nó dưới ánh mặt trời, nó thật sự tỏa ra tia sáng ấm áp.
Cô ta vuốt vẻ vòng ngọc, càng nhìn càng thích, thậm chí cô ta còn đeo thử vào tay, kích gỡ cũng rất vừa vặn.
Cô gái dáng người thấp bé, gương mặt trẻ con đứng bên cạnh cô ta thấy vậy thì ánh mắt chợt lóe, vội vàng tâng bốc: "Chị Thải Vi, vòng tay này thật sự rất xứng với chị, trông rất quý phái. Nếu chị đeo nó tới buổi tiệc, chắc chắn sẽ lấn át tất cả những cô gái khác!"
Đã có người khởi đầu, những cô gái đứng phía sau cũng sôi nổi phụ hoạ theo.
"Chị Thải Vi, hay là chọn vòng tay này đi, ngay cả quản lý cũng nói nó quý giá tới mức có thể dùng làm bảo vật giá truyền mà!"
"Buổi tiệc ngày mai không phải sự kiện nhỏ, cũng chỉ có vòng tay này mới thể hiện được địa vị của chị."
"Hâm mộ chị Thải Vi quá, không chỉ sở hữu ngoại hình xinh đẹp và gia thế cũng tốt, làm người cũng tự tin, hào phóng. Nếu ai cưới được chị Thải Vi thì phải cưng chiều như bảo bối mới được."
"..."
Nghe mọi người khen, Bạch Thải Vi cong môi cười, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dịu dàng hơn.
Cô ta gật đầu, trực tiếp đeo vòng vào cổ tay: "Được rồi, tôi sẽ mua vòng tay này."
Bạch Thải Vi đeo vòng tay vào rồi mới quay đầu, dò hỏi Cố Nguyệt Hoài: "Không biết cô muốn bán vòng tay này giá bao nhiêu?"
Nụ cười xuất hiện trên đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài, cô cũng không chấp nhặt việc đối phương lấy đồ trước mà nói: "Cửa hàng ký gửi này cũng không phải cửa hàng đầu tiên tôi đến, cửa hàng lần trước tôi tới đã đưa ra mức giá một nghìn hai trăm đồng, nhưng tôi chê ít nên không bán, cô nghĩ sao?"
Tuy mức giá này là do cô bịa ra, nhưng dựa vào kinh nghiệm bán nhẫn ở thành phố Chu Lan lần trước, cô nghĩ giá của vòng tay này không ít hơn một nghìn hai trăm đồng. Bạch ngọc vốn là thứ quý hiếm, hơn nữa đây còn là một cặp vòng.
Mức giá một nghìn hai trăm đồng vừa được đưa ra, bầu không khí ồn ào trong cửa hàng ký gửi lập tức trở nên yên tĩnh.
Hứa Ân nhướng cao mày, lớn tiếng nói: "Đắt như vậy? Cô muốn ăn cướp à?"
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng liếc nhìn Hứa Ân: "Tôi không lừa già dối trẻ, chuyện mua bán vốn là hai bên tình nguyện, nếu đồng chí cảm thấy đắt thì có thể không mua, trong xã hội mới không hề có đạo lý ép mua ép bán."
Trong thời kỳ thu nhập của người dân rơi vào khoảng hai mươi đồng thì một nghìn hai trăm đồng đúng một khoảng tiền khổng lồ.
Nhưng mà cô cũng không cầu xin bọ họ mua, vậy mà cô ta dám nói cô muốn ăn cướp? Nếu ở đời sâu, chắc chắn giá trị của vòng tay này phải vượt qua con số một triệu, thậm chí nếu vòng tay này xuất hiện trong hội đấu giá, giá của nó có thể lên tới hàng chục triệu. Bây giờ coi chỉ bán nó với giá một nghìn hai mà đã bị nói là kẻ cướp rồi.
"Cô tỏ thái độ gì thế?" Hứa Ân tức đỏ mặt, muốn xông tới đánh Cố Nguyệt Hoài một bạt tay.
Mặc dù xuất thân của cô ta không bằng Bạch Thải Vi nhưng cũng được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, sao có thể nuốt trôi cục tức này!
Biểu cảm trên gương mặt tinh xảo của Cố Nguyệt Hoài hơi hờ hững: "Thái độ của tôi thế nào? Thích thì mua không thì thôi."