Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 435: Chương 435




"Cô!" Hứa Ân tiến lên một bước, vừa định ra tay thì bị Bạch Thải Vi ngăn cản.

"Được rồi Ân Ân, vị đồng chí này nói cũng không sai, mua bán vốn là chuyện đôi bên tình nguyện, tôi thích nên dù có đắt hơn thì tôi cũng rất vui vẻ. Tôi biết cô làm vậy cũng vì tốt cho tôi, đợi chút nữa tôi mời cô đến cửa hàng xã cung ứng có được không?"

"Tôi nghe nói có một lô khăn lụa cao cấp mới từ Hương Giang về, tôi sẽ mua một chiếc tặng cô, như vậy có được không?"

Bạch Thải Vi giữ c.h.ặ.t t.a.y Hứa Ân, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, trong ánh mắt mang theo chút trấn an, lần này Hứa Ân ra mặt là vì có tâm tư muốn lấy lòng Bạch Thải Vi, sao có thể khiến cô ta khó xử?

Hứa Ân nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào khó nghe nữa, có thể coi như trận khói lửa này đã lắng xuống.

Bạch Thải Vi sờ lên chiếc vòng tay có chút ấm áp trên cổ tay mình, ngước mắt lên nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói mất đi sự hiền lành lúc trước, bình tĩnh nói: "Cô không muốn bán một ngàn hai, vậy tôi sẽ trả một ngàn rưỡi, cô có bằng lòng bán cho tôi hay không?"

Nếu đã đeo ở trên tay cô ta, thì đó chính là đồ của cô ta, lấy xuống là chuyện không thể nào.

Mà một ngàn rưỡi là cái giá cao nhất cô ta có thể bỏ ra, tốt nhất là người này chấp nhận, nếu không sẽ không tránh khỏi phải ồn ào một phen.

Đôi mắt đẹp của Cố Nguyệt Hoài hơi khép nhìn chằm chằm Bạch Thải Vi, khi cô vừa định mở miệng, thì nghe thấy ông chủ phía sau quầy cười ha ha nói: "Đồng chí à, bán chiếc vòng tay này lấy một ngàn rưỡi cũng coi là giá cao rồi, cho dù cô bán cho cửa hàng ký gửi chúng tôi thì chúng tôi cũng không thể ra giá cao hơn được đâu."

Ông chủ cửa hàng nói bóng gió rất rõ ràng: Một ngàn rưỡi không thấp, có thể bán thì tranh thủ thời gian bán đi.

Hứa Ân khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Một ngàn năm trăm đồng tiền, cả một đời cô cũng không kiếm được nhiều như vậy phải không? Hôm nay có thể gặp được chúng tôi coi như số cô gặp may, nếu không phải chị Thải Vi thiện tâm, thì tôi có cứng rắn cướp đồ cũng không ai dám nói gì!"

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, nhìn Hứa Ân với vẻ mặt khó nói lên lời.

Cô đã từng gặp rất nhiều người, có người ngang bướng không bị trói buộc như Yến Thiếu Ngu, cũng có người tùy tâm sở dục như Tống Kim An, càng có người tàn nhẫn nhưng lại giả bộ đến thuần thục như Điền Tĩnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người vụng về không biết điều như Hứa Ân.

Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, nếu nói ra thì đó chính là bằng chứng xác thực!

Trước mặt mọi người, cho dù cô ta có là con gái của một vị lãnh đạo lớn thì cũng không chịu nổi!

Sắc mặt Bạch Thải Vi cũng hơi thay đổi một chút, cô ta nhíu mày nhìn Hứa Ân với vẻ mặt hơi phức tạp. Mặc dù trước khi bị điều đến tỉnh H, cha cô ta đã điều tra những cậu ấm cô chiêu ở thành phố Hoài Hải, nhưng sự ngu dốt của Hứa Ân vẫn ngoài dự liệu của cô ta.

Với những người đầu óc không phát triển như thế này, cô ta vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn, tránh trường hợp liên luỵ đến chính mình.

"Một ngàn rưỡi, chốt!" Cố Nguyệt Hoài cũng lười đối phố với những người ngu này, một ngàn rưỡi đã cao hơn so với dự đoán ban đầu của cô, đủ để mang về nhà xây nhà, con thỏ nóng nảy còn cắn người mà, cô cũng không muốn tiếp tục cố tình nâng giá để chọc giận Bạch Thải Vi nữa.

Hứa Ân có một câu nói rất đúng, hôm nay cô may mắn gặp được bọn họ, nếu không phải sức mua của cô nàng ngu ngốc trước mắt, thì có lẽ cô đã không chọn cửa hàng ký gửi này. Nhưng thật đáng tiếc khi chiếc vòng ngọc lại rơi vào tay một người như vậy, minh châu bị phủ bụi rồi.

Bạch Thải Vi mỉm cười, mở chiếc túi cô ta đang mang theo và lấy ra một xấp tiền giấy từ trong đó, tất cả đều là những tờ tiền lớn có giá trị mười nhân dân tệ.

Cô ta đếm một lượt, lấy phần thừa ra rồi đưa phần còn lại cho Cố Nguyệt Hoài: "Cô kiểm tra đi."

Mua bán một số tiền lớn như thế, khỏi phải nói người khác, ngay cả nhóm chị em bên cạnh Bạch Thải Vi cũng nhìn mà cực kỳ nóng mắt, hơn một ngàn đồng tiền tiêu vặt, cũng chỉ có Bạch Thải Vi mới có năng lực này, ngày bình thường bọn họ có thể có một hai trăm đồng đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi.

Cố Nguyệt Hoài cũng không khách sáo, cô cẩn thận đếm một lần, sau khi thấy không có vấn đề gì thì gật đầu nói: "Hai bên đã thoả thuận xong tiền và hàng."

 

Hứa Ân thấy cô như vậy thì không nhịn được căm ghét nói: "Dân đen."

Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn coi như không nghe thấy, dạng người như Hứa Ân vừa buồn cười vừa đáng thương, cô ta sẽ chỉ kéo thấp trí thông minh của người khác xuống cùng một cấp độ với mình, sau đó đánh bại người đó, so đo với cô ta chẳng khác gì đang tự hạ thấp giá trị bản thân.

Nguyệt

Bạch Thải Vi kéo tay Hứa Ân: "Được rồi mà Ân Ân, đi thôi, chúng ta đến cửa hàng ở xã cung ứng."

"Hừ." Hứa Ân lại hừ lạnh một tiếng với Cố Nguyệt Hoài, sau đó đoàn người mới như một bầy ong rời khỏi cửa hàng ký gửi.

Ngay khi họ rời đi, lúc này ông chủ đứng sau quầy mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn tất cả những thứ vừa mang ra cất vào trong quầy, còn Cố Nguyệt Hoài thì quay đầu lại nhìn người nọ, hỏi: "Ông chủ, tôi còn một món đồ nữa, cửa hàng các ngài có thu hay không?"

Ông chủ sững sờ, nhìn Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới: "Cũng là tổ tiên để lại sao?"

Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Bà nội của tôi để lại tổng cộng hai món, tôi tính bán hết, ngài cũng biết đầu năm nay không dễ dàng. Nhà tôi đông người, mấy cái miệng đang chờ ăn, những vật c.h.ế.t này ngoại trừ dùng để đổi tiền thì cũng không có tác dụng nào khác."

"Mấy người anh trai của tôi cũng đều đến tuổi kết hôn, lễ hỏi, bày tiệc, xây nhà, có chỗ nào không tốn tiền?"

"Đều do hoàn cảnh ép buộc, tôi cũng không có cách nào khác.”

Cố Nguyệt Hoài đáng thương nói, ông chủ không khỏi thở dài, bản thân ông ta cũng là người đã sống sót qua thời kỳ khó khăn, nếu không có một chút tầm nhìn thì ông ta cũng không thể có một cuộc sống ổn định như thế, ông ta nói: "Cô lấy đồ ra cho tôi xem thử đã."

"Đây!" Cố Nguyệt Hoài nhờ cái túi che giấu, lấy ra một cái cái hộp nhỏ cũng bằng gỗ.

Khi ông chủ vừa thấy nó thì lên tinh thần hẳn, nhận cái hộp rồi mở ra xem, bên trong là một lọ thuốc hít được chế tác tinh xảo.

Ông ta cầm lên nhìn kỹ một chút, hơi ngạc nhiên nói:"Cái lọ thuốc hít này có chất liệu hổ phách, vận dụng kỹ thuật Thanh Hoa, cũng là đồ cổ. Với trình độ tinh xảo này, rơi vào trong tay người yêu thích, có khả năng sẽ bán được với giá tiền rất lớn."

"Tuy nhiên, đây không thể được coi là thứ bán chạy nhất trong cửa hàng ký gửi của chúng tôi, nếu cô muốn bán thì tôi cũng chỉ có thể trả cho cô ba trăm đồng."

"Ông chủ, ba trăm quá ít, ông trả thêm chút đi, đây chính là bảo bối mà bà nội tôi để lại đấy.” Cố Nguyệt Hoài đáng thương nhìn ông chủ, đôi mắt mèo lộ ra ánh sáng hy vọng, thật sự khiến lòng người ta mềm nhũn.

Ông chủ lắc đầu: "Ba trăm không thấp, nhiều lắm thì tôi chỉ thêm cho cô được năm mươi đồng thôi."

Cố Nguyệt Hoài cong môi, lưu loát nói: "Được, chốt!"

Ông chủ thấy thế thì dở khóc dở cười, ông ta cất lọ thuốc hít đi, sau đó đếm ba trăm năm mươi đồng từ trong ngăn kéo sau quầy đưa cho Cố Nguyệt Hoài, thuận miệng dặn dò một câu: "Cô cất kỹ tiền vào, thời thế bây giờ không yên bình đâu."

"Cảm ơn ông chủ." Cố Nguyệt Hoài nói câu cảm ơn, sau đó thu tiền vào trong không gian Tu Di.

Sau khi nhận tiền cô cũng không vội rời đi, mà nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi thấy bây giờ cũng không có khách, tôi từ rất xa chạy đến đây, giờ có hơi khát nước, tôi có thể xin ngài một chén nước không?"

Ông chủ già liếc nhìn cô nhưng không từ chối, ông ta đi ra từ phía sau quầy, lấy ấm trà ra và rót cho cô một chén nước.

Ông ta bình chân như vại nói: "Cô muốn hỏi về nhóm nữ đồng chí vừa rồi phải không?"

Cố Nguyệt Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ồ, đúng là gừng càng già càng cay, không gì có thể thoát khỏi mắt ngài, tôi muốn hỏi một chút, dù sao cũng đã bán vòng tay cho người ta, cũng không biết sau này có ai sẽ truy cứu chuyện tôi bán bán đắt hay không nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.