Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 436: Chương 436




Lời này của Cố Nguyệt thế nhưng nói có sách mách có chứng, lúc trước thái độ của Hứa Ân đã chứng minh điểm này.

Thân phận Bạch Thải Vi kia có vẻ chỉ cao hơn Hứa Ân chứ không thấp hơn, nếu sau này cô ta hối hận đã tìm cô ấy gây phiền phức, sớm biết thân phận của cô ấy cũng dễ có một bước đệm không phải sao? Nếu không đến lúc đó luống cuống tay chân, dễ dàng xảy ra chuyện.

Đương nhiên đây cũng không phải là điểm quan trọng nhất.

Thật ra cô ta chỉ là nhìn ra đám phụ nữ này có địa vị ở tỉnh H, cha chú của cô ta có lẽ có chút quan hệ với nhà họ Tống hoặc nguyên nhân nhà họ Yến bị hại, biết người biết ta, từ trong đám con ông cháu cha ngu dốt vô tri này có thể có được những tin tức hữu dụng gì đó.

Sư phụ già suy nghĩ một lát, cảm thấy Cố Nguyệt Hoài nói có lý nên bèn nói: “Nghe khẩu âm của cô không giống như người của thành phố Hoài Hải, cũng khó trách không biết họ, lai lịch những nữ đồng chí kia thật sự không đơn giản.”

Sau khi Cố Nguyệt Hoài nghe xong thì thật sự kinh ngạc mấy phần, cô quả thực không ngờ cô còn dưới bọn họ.

Bạch Thải Vi cầm đầm, thân phận đúng là cao nhất, là con gái của thư ký tỉnh ủy Bạch Kính mới điều đến tỉnh H, Bạch Kính này trước kia làm quan ở kinh thành, bây giờ bị điều đi xa tới tỉnh H, không biết là nguyên nhân gì.

Nhà họ Bạch không chỉ đơn giản như vậy, cha của Bạch Thải Vi làm quan lớn, mẹ thuộc nhà họ Lâm, ở kinh thành cũng là thế gia bậc nhất tiếng tăm lừng lẫy, bề dày sâu đậm, cho nên cô ta mới có thể không chớp mắt tốn một khoản tiền lớn mua một đôi vòng tay.

Hứa Ân kia là con gái của thị trưởng thành phố Hoài Hải, cha của Bạch Thải Vi được điều tới, trực tiếp trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cha Hứa Ân, quan hệ hai bên này đương nhiên là một người nịnh bợ, một người tiếp nhận.

Một đám oanh yến còn dư lại, phần lớn đều có chút bối cảnh nhỏ, có điều không thể so sánh với Bạch Thải Vi và Hứa Ân.

Sư phụ già nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút nói: “Cô đã không phải người thành phố Hoài Hải, vậy thì mau rời đi đi, đợi đi xa rồi, người các cô muốn tìm cũng không tìm được nữa.”

Cố Nguyệt Hoài yên lặng gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Sư phụ, vậy ngài biết tiệc rượu bọn họ vừa nói không?”

Sư phụ già im lặng một lát nói: “Ngược lại có nghe, nhưng không biết nhiều, chỉ nghe nói để nghênh đón bí thư tỉnh ủy mới tới, chính là cha của đồng chí Bạch kia nên đặc biệt tổ chức ở ngay khuôn viên tỉnh ủy.”

Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có suy nghĩ khác.

Nếu như để nghênh đón bí thư tỉnh ủy mới tới, Bạch Thải Vi kia cần gì phải tốn nhiều tiền như vậy ra ngoài mua trang sức và quần áo cho mình? Có lẽ có tiền, nhưng cô luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, cô ta chắc hẳn chuẩn bị cho tiệc rượu.

Cho nên nhân vật chính yến tiệc ngày mai, xác suất lớn không phải Bạch Kính, mà là Bạch Thải Vi.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới Tống Kim An ngàn dặm xa xôi chạy tới tỉnh H, theo lý thuyết cô xem như ân nhân cứu mạng của Tống Kim An, nhưng Tống Lâm lại không thèm gặp cô mà cứ để cô rời khỏi khuôn viên thành ủy, ở trong đó có thể có liên quan gì không?

Một đứa con gái của quan lớn, một đứa con trai của quan lớn, muốn không để người ta liên tưởng từ đó cũng khó.

Cố Nguyệt Hoài nhận được tin tức thì lập tức uống xong chén trà, đứng lên nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Sư phụ già khoát tay, vừa muốn nói chuyện thì Cố Nguyệt Hoài đã xoay người rời khỏi tiệm cầm đồ.

Cố Nguyệt Hoài giấu trong lòng khoản tiền lớn rời khỏi tiệm cầm đồ, cũng không đi lung tung ở bên ngoài mà trở về nhà nghỉ.

Lúc cô chuẩn bị trở về đã tới thành phố Phong thuê một nhà kho rồi bỏ lương thực tồn kho vào, lại giữ lại cho Hình Kiện năm trăm tệ, để gã ta nhanh chóng gầy dựng một thị trường chợ đen, theo năng lực của gã ta, có lẽ không cần cô quan tâm nhiều.

 

Chỉ không biết tiến độ bên kia của Tống Kim An thế nào, Tống Lâm có đồng ý chuyện xử lý thành phố Phong hay không.

Ngón tay Cố Nguyệt Hoài gõ lên mặt bàn, mắt nhắm lại, nghĩ đến tiệc rượu ngày mai, không bằng đi hỏi một chút?

Cũng không phải cô muốn tham gia náo nhiệt, chỉ là tiệc rượu ngày mai chắc chắn có nhân vật lớn tụ tập, Tống Lâm ắt hẳn cũng ở trong đó, nói không chừng có thể nghe được tin tức hữu dụng gì, những tin tức này có lẽ sẽ giành được một chút cơ hội cho Yến Thiếu Ngu trở về kinh thành.

Có điều chỉ dựa vào mình cô thì tiến vào khuôn viên thành ủy là một vấn đề, càng đừng nhắc tới tham gia tiệc rượu.

Nguyệt

Cô vẫn phải gặp mặt Tống Kim An một lần, hỏi thử chuyện của thành phố Phong, lại tìm cơ hội trà trộn vào bữa tiệc.

Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài lập tức viết một tờ giấy rồi rời khỏi nhà nghỉ, đi tới cửa hàng bánh ngọt mua bánh ngọt tươi mới, lại ngồi lên xe bus tới khuôn viên thành ủy, cô không vào được, nhưng có thể để cảnh vệ giữ cửa giúp đưa bánh ngọt cho Tống Kim An.

Có điều cô đã chú ý không vội đi qua sau khi đến khuôn viên thành ủy, cô sợ đụng phải đám người Bạch Thải Vi.

Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của cô không sao, đợi một bên không bao lâu thì hai chiếc xe đã lái vào khuôn viên thành ủy, xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy dáng vẻ đám người Bạch Thải Vi đang cười nói, đợi xe hoàn toàn rời đi, Cố Nguyệt Hoài mới từ một góc đi ra.

Hôm nay cô tới có chuyện chính, đương nhiên không muốn gặp trở ngại, nếu có cơ hội tham gia tiệc rượu ngày mai thì tốt, nếu không có thì thôi.

Cố Nguyệt Hoài xách theo bánh ngọt tới gần cổng khuôn viên thành ủy, còn chưa tới gần đã bị cảnh vệ cản lại, cô cũng không hoảng hốt mà chỉ mặt mình: “Chào ngài, còn nhớ tôi không? Hôm qua cùng tới với cậu chủ nhà chủ tịch tỉnh.”

Cảnh vệ việc nhìn nhau, ngược lại cũng không xua đuổi cô mà chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, tay giơ cao, đưa bánh ngọt trong tay tới: “Tôi đã hẹn gặp mặt với cậu chủ nhà chủ tịch tịch, nhưng hôm qua đi vội nên quên nói thời gian, làm phiền các anh giúp tôi đưa bánh ngọt cho anh ấy, có thể chứ?”

Cô xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt cong cong trông khá vô hại khi cười, cảnh vệ viên nghĩ đến thái độ của Tống Kim An với cô hôm qua thì cũng không do dự quá lâu mà tiếp nhận bánh ngọt nói: “Vậy cô đợi ở đây một lát.”

Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, nhìn cảnh vệ viên xách theo bánh ngọt tiến vào khuôn viên thành ủy.

Qua khoảng hơn mười phút, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài hờ hững, xem ra Tống Kim An sẽ không tới, cô cũng không thất vọng, hai người vốn cũng không xem như thân thiết lắm, hôm nay tới thăm dò thôi, làm được việc thì tốt, không được thì thôi.

Đúng lúc này, cảnh viên vệ lúc trước đi giao bánh ngọt đã trở về, sau lưng còn có Tống Kim An đi theo với vẻ mặt gấp gáp.

Đuôi lông mày của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, xem ra bánh ngọt không bị Thạch Bác chặn lại, trong lúc suy nghĩ thì Tống Kim An đã đi tới trước mặt cô, tuy rằng thở hồng hộc, nhưng trong giọng nói khó nén sự vui vẻ: “Đồng chí Cố, sao cô lại tới đây?”

Lúc cảnh vệ viên đi qua đưa bánh ngọt, là dì Lý nhận, nghe xong là cho anh ta, lúc này bà ấy mới đưa lên lầu.

Anh ta vốn còn sợ Cố Nguyệt Hoài còn tức giận vì chuyện hôm qua, sau này gặp mặt lần nữa sẽ tránh xa người ta ngàn dặm, không ngờ hôm nay cô tự mình tới cửa, trong lúc nhất thời cảm xúc rối ren, tim đập loạn.

Cố Nguyệt Hoài cong môi, chỉ vào cách đó không xa nói: “Chúng ta tới bên kia nói đi.”

Tống Kim An mím môi, muốn mời Cố Nguyệt Hoài vào khuôn viên thành ủy, nhưng nghĩ tới thái độ lạnh lùng cứng rắn của cha và Thạch Bác thì rút lại lời muốn nói ra, sợ Cố Nguyệt Hoài tới sẽ bị khinh thường, anh ta vuốt cằm nói: “Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.