Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 440: Chương 440




Cố Nguyệt Hoài lau nước trên tóc và lông mày của Yến Thiếu Ngu, cô tạm thời kìm nén niềm vui xuống, có chút nghi ngờ hỏi: “Thiếu Ngu, sao anh không trả lời thư mà lại đi ra ngoài vậy? Có thể tùy tiện rời khỏi quân khu sao?”

Mặc dù cô chưa tiếp xúc với quân đội, nhưng cũng biết đó không phải chỗ có thể tùy tiện rời đi, một năm cũng chỉ có mấy ngày nghỉ lễ.

Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Thủ trưởng có việc cần đến Hoài Hải Thị, anh tiện đường đi ké xe.”

Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe lên: “Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là tiệc chiêu đã bí thư tỉnh ủy ở khuôn viên thành ủy?”

Thủ trưởng của quân khu thứ tám địa vị chắc chắn sẽ không thấp, địa vị hoàn toàn đủ để tham gia bữa tiệc chiều hôm nay, thật trùng hợp hôm nay cô có việc phải đến đó, ngoại trừ bữa tiệc ở khuôn viên thành ủy cô nghĩ đến chuyện khác.

Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, cau mày nói: “Sao em biết?”

Cố Nguyệt Hoài hơi nhăn mũi kể cho Yến Thiếu Ngu những gì mình gặp phải ở Phong Thị.

Tuy nhiên, cô cũng không nói cho anh biết việc mình hợp tác với Hình Kiện, cô không biết giải thích thế nào về nguồn gốc của những lương thực đó, chỉ nói là bọn buôn người thấy cô là phụ nữ nên không trông coi cẩn thận, mới để cô có cơ hội dẫn theo Tống Kim An chạy thoát khỏi ổ sói.

Tạm thời chuyện chờ đen còn chưa có manh mối, sau này nếu có cơ hội cô sẽ nói chuyện này cho anh biết.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Yến Thiếu Ngu còn muốn hỏi chuyện khác, sợ anh phát hiện liền cân nhắc nói: “Bữa tiệc hôm nay dường như không đơn thuần chỉ vì đón gió cho Bạch Kính, còn là một bữa tiệc kết thân.”

Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái, thuận miệng nói: “Tống Kim An? Bạch Thải Vi?”

Cố Nguyệt Hoài nhéo mắt, tò mò hỏi: “Anh quen Bạch Thải Vi sao?”

Đời trước cô quen biết Yến Thiếu Ngu, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến mối quan hệ của anh, chỉ biết anh và Tống Kim An lớn lên với nhau, sau lại nhập ngũ, trở thành đồng đội với Hạ Lam Chương, những người này đều là đàn ông, không có phụ nữ.

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng ngẫm lại cũng thấy không có gì ngạc nhiên, dù sao xuất thân của Bạch Thải Vi rất tốt, cha mẹ của cô ta cũng không phải người vô danh, ở thủ đô cũng chỉ có mấy gia đình thượng lưu đó, mặc dù chưa thấy tận mắt nhưng chắc cũng đã nghe qua.

Yến Thiếu Ngu nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong thì lặng lẽ nhìn cô một lúc.

Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày, mặt không đỏ nói: “Ừ, anh nghĩ không sai, em nghen.”

Từ trước đến nay cô luôn là người cẩn thận, đời này có cơ hội ở bên nhau cô sẽ hết sức quý trọng, Yến Thiếu Ngu không phải là một người đàn ông kém hấp dẫn, không phải là cô không tin anh, cô chỉ không tin số phận mà thôi.

Kiếp trước hai người họ hữu duyên vô phận, ai biết đời này có còn như vậy không?

Yến Thiếu Ngu đưa tay nắm lấy cổ tay Cố Nguyệt Hoài, trong giọng nói của anh có chút háo hức: “Anh đã viết xong báo cáo kết hôn, vừa hay em đến, vậy ký tên đi, xong rồi nộp báo cáo lên, thủ trưởng sẽ điều qua quan hệ xã hội của em, không có vấn đề là được.”

Cố Nguyệt Hoài hơi giật mình: “Báo cáo kết hôn sao?”

Yến Thiếu Ngu gật đầu: “Ừ, sau khi nhập ngũ đã bắt đầu chuẩn bị.”

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười: “Được, em ký tên, chúng ta kết hôn.”

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười.

Nói xong chuyện chính, Yến Thiếu Ngu bình tĩnh nói: “Lúc ở thủ đô, anh đã từng gặp Bạch Thải Vi mấy lần.”

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh một cái, cười cười nói: “Có phải cô ta lớn lên rất đẹp không?”

Cô đã từng gặp Bạch Thải Vi, nghiêm túc mà nói thì vóc dáng của cô ta rất xinh đẹp, là một mỹ nữ, cộng thêm khí chất đừng nói là ở Hoài Hải Thị, có lẽ ở thủ đô nơi tập chung những người quyền quý cũng là một cô chủ có tiếng.

Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: “Không nhớ rõ.”

 

Anh biết người này cũng vì Bạch Kính, còn cụ thể cô ta như thế nào anh thật sự không để trong lòng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, có chút buồn cười.

Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của cô đều tràn ra sự ngọt ngào, rất rực rỡ, khiến cho Yến Thiếu Ngu cũng không nhịn được mà mặt mày dịu đi.

Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài nhớ tới lúc nói chuyện với Lâm Cẩm Thư, nụ cười trên mặt cô nhạt đi, đưa tay sờ n.g.ự.c anh, nghiêm túc nói: “Trên đường anh đến tỉnh H xảy ra chuyện gì sao?”

Việc này cô không chỉ nghe được từ miệng của Lâm Cẩm Thư, đời trước cô cũng đã xác nhận.

Viên đạn đi sượt qua vị trí trái tim của Yến Thiếu Ngu, chỉ cần chệch một xíu là giờ người lạnh ngắt rồi.

“Anh gặp mai phục.” Yến Thiếu Ngu vốn không muốn nói, nhưng anh không muốn lừa gạt Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài cau mày, ngước lên nhìn anh: “Bị thương ở đâu? Để em xem.”

Yến Thiếu Ngu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nắm tay cô nói: “Đã không sao rồi, vết thương đã lành, bình thường tham gia huấn luyện cũng không có vấn đề ỳ, em yên tâm đi. Đúng rồi, mấy đứa Thiếu Ương sao rồi?”

Anh không muốn nói quá lâu về vấn đề bị thương, hơn nữa, thật sự muốn kiểm tra thì cũng phải để sau khi kết hôn, lúc này cởi quần áo nhìn thì phải nói như thế nào?

Cố Nguyệt Hoài biết anh cố ý lảng sang chuyện khác, cô cầm lấy tay anh, cẩn thận để sức mạnh chữa trị xuyên qua ngón tay tiến vào trong cơ thể Yến Thiếu Ngu, giúp anh xử lý ám thương còn lưu lại.

Yến Thiếu Ngu cảm giác bàn tay Cố Nguyệt Hoài đang nắm tay mình rất ấm áp, cả cơ thể của anh giống như đang ngâm trong suối nước nóng.

Lưng của anh kéo căng, mím môi nhìn Cố Nguyệt Hoài nhưng không nói gì.

Cố Nguyệt Hoài không nhìn anh, cụp mắt nói: “Thiếu Ương đã có thể ngồi dậy, Thiếu Ly và Thiếu Đường đều rất ngoan, chỉ là tết năm nay không ở nhà, bọn họ có chút không quen, còn anh, ở trong quân đội thế nào? Đã quen chưa?”

Yến Thiếu Ngu vén sợi tóc rũ xuống gò má của cô ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Anh rất khoẻ, chỉ là rất nhớ em.”

Cố Nguyệt Hoài hơi sửng sốt khi nghe thấy giọng điệu dỗ dành của anh.

Đã rất lâu rồi cô mới nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy từ miệng của Yến Thiếu Ngu, như thể quay lại đời trước.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, cô hơi đứng thẳng người dậy, dùng đôi môi đỏ mọng của mình hôn lên đôi môi mỏng của anh, chỉ lướt qua trong chốc lát, trước khi Yến Thiếu Ngu chuẩn bị hôn sâu thì Cố Nguyệt Hoài đã lùi ra.

“Đây là phần thưởng vì anh đã nhớ em.” Cô chớp mắt, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng hai tai lại đỏ bừng.

Hô hấp của Yến Thiếu Ngu còn chưa bình tĩnh lại, đáy lòng anh không ngừng dâng lên những gợn sóng.

Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài đảo quanh, đang muốn nhắc đến bữa tiệc chiều hôm nay thì của phòng bị gõ, bên ngoài truyền đến giọng nói của người phục vụ nhà khách: “Đồng chí, phiền hai vị xuất trình giấy đăng ký kết hôn, nếu không hai người không thể ở lại phòng này.”

Giọng điệu của người phục vụ rất lịch sự, dù sao Yến Thiếu Ngu mặc một thân quân trang trông có vẻ là một người đứng đắn.

Cố Nguyệt Hoài bật cười kéo Yến Thiếu Ngu dậy: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước, vừa đi vừa nói chuyện.”

Yến Thiếu Ngu cũng không hỏi nhiều, hai người đi ra ngoài giải thích mấy câu, người phục vụ cũng không để ý lắm, chỉ nghiêm túc nhắc nhở hai người rằng không có giấy đăng ký kết hôn thì không được ở chung một phòng, ngược lại khiến mặt của Cố Nguyệt Hoài có hơi phát sốt.

Hai người rời khỏi nhà khách, Yến Thiếu Ngu nhân tiện nói: “Anh lái xe, chúng ta đi đâu?”

Cố Nguyệt Hoài híp mắt, cất giọng thần bí: “Đi khuôn viên thành ủy.”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.