Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 472: Chương 472




Cố Nguyệt Hoài ấn ấn thái dương, giống như thật sự không nhịn được nữa, nhíu mày nói: “Hoàng Thịnh, có phải anh cảm thấy trên đời này chỉ có mình anh thông minh? Tất cả mọi người chỉ xứng đáng để anh đũa giỡn? Hay anh là con của quan chức cấp cao, nên có thể ở đây thoải mái hoành hành?”

Hoàng Thịnh không nói gì, chỉ nhìn cô với vẻ chế giễu, cười nhạo một tiếng.

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu: “Được, xem ra mấy ngày hôm trước vào cục cảnh sát ngồi, lại khiến anh muốn tìm cảm giác tồn tại rồi.”

“Thật ra tôi rất là tò mò, nhóm cảnh sát kia, hay nói là những người ở trên họ đã nói gì với anh thế? Là nói, cậu chủ Hoàng xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hầu hạ cậu thật tốt. Hay là nói, nhà họ Hoàng có việc cứ phân phó, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý thật tốt!”

Ngồi xe mấy ngày, Cố Nguyệt Hoài thật sự đã vô cùng mệt mỏi, không ngờ trở về còn phải xử lý loại chuyện này.

“Cô nói cái gì?” Hoàng Thịnh quát to một tiếng, liếc nhìn bốn phía với ánh mắt cảnh giác, rồi nháy mắt với Lôi Đại Chùy.

Lôi Đại Chùy tiếp nhận được tín hiệu, lập tức tiến lên, chắn ở trước mặt Hoàng Thịnh, giọng nói thô ráp nhưng mang theo sự tàn nhẫn: “Cố Nguyệt Hoài! Đừng có phá rối. Chết người là chuyện lớn, hiện tại tôi nhất định phải đưa hung thủ g.i.ế.c người trở về, thẩm vấn kỹ càng!”

Lúc ông ta nói tới hai chữ “Kỹ càng”, giọng điệu trầm thấp, sợ là cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Cả Bạch Mân run rẩy, vẫn được Cố Đình Hoài ôm vào trong lòng, tuy rằng nước mắt trong mắt đã ngừng rơi, nhưng nỗi sợ hãi vẫn xông lên đầu. Giết người, tội danh này cô ấy không thể gánh vác, nhưng cô ấy ăn nói vụng về, cũng không biết nên giải thích cho mình như thế nào.

Cô ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy và hổ hẹn, có chút hối hận vì mấy ngày qua không biết hạn chế việc khám bệnh cho người ta lại.

Lòng người đều xấu xa, người ngoài luôn miệng kêu một tiếng “Bác sĩ Bạch” nhưng thật ra chỉ là lời khách sáo, mà cô ấy lại ngốc nghếch cho là thật, còn hết sức nghiêm túc, tối đen mà vẫn đi khám bệnh cho người ta. Để giờ đây, đến tính mạng của mình cũng phải nộp theo.

Không những chỉ hại bản thân, còn liên lụy người trong nhà, thậm chí Nguyệt Hoài ngàn dặm xa xôi trở về, còn phải xử lý cục diện rối rắm cho cô ấy.

Nghĩ đến đây, cảm giác áy náy trong lòng Bạch Mân gần như muốn nhấn chìm chính mình, nhưng trước mắt không ai quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Cố Nguyệt Hoài và Hoàng Thịnh, không biết vụ án mạng có chứng cứ xác thực này có xoay chuyển hay không.

Cố Nguyệt Hoài khẽ thở ra một tiếng, sờ sờ trong túi áo, một lúc lâu sau lấy ra một phong thư.

Cô mở thư ra, đưa tới trước mặt Lôi Đại Chùy, nói: “Xem kỹ đi, Cố Nguyệt Hoài, quân y quân khu 8. Tôi đây có trách nhiệm và cũng có nghĩa vụ đấu tranh cho người dân, đòi lại công bằng cho người chết.”

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài thấy có chút buồn cười, nhớ tới hai tháng trước, Yến Thiếu Ngu cũng giống như vậy.

Tất cả mọi người xung quanh đều mang sắc mặt khác nhau, mặt Hoàng Thịnh dữ tợn hơn, lớn tiếng nói: “Không thể nào!”

Nhưng mà nhìn con dấu trên thư giới thiệu, dù anh ta có không muốn tin cũng không được. Bỗng chốc đầu óc Hoàng Thịnh trống rỗng, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài không khỏi mang theo vài phần sợ hãi. Người phụ nữ này, vì sao luôn có thể dễ dàng hủy diệt âm mưu của anh ta?

“Không thể nào ư? Anh có thể đến quân khu số 8 để hỏi thủ trưởng Từ.”

Cố Nguyệt Hoài cất thư giới thiệu đi, lại liếc Lôi Đại Chùy: “Thấy rõ chưa? Chuyện này liên quan đến người nhà tôi, dù sao tôi cũng phải quan tâm chứ? Nếu không đến lúc đó báo cho thủ trưởng, để cho ông ấy tự mình phái người xuống điều tra, chậc...” Ý cười trên mặt cô thu lại, cười khẩy nói: “Đến lúc đó, ngược lại tôi muốn xem một đội trưởng của nhóm dân quân như ông còn có thể làm được hay không.”

Trên mặt Lôi Đại Chùy lúc xanh lúc trắng, theo bản năng siết chặt nắm đấm, lại dời ánh mắt đi, không dám đối diện với Cố Nguyệt Hoài.

 

Cố Nguyệt Hoài hài lòng gật đầu: “Được, vậy tiếp theo chúng ta thảo luận rõ về nguyên nhân, quá trình và kết quả cái c.h.ế.t của Lý Nhĩ Tân.”

Một lá thư giới thiệu từ nhân vật lớn còn có tác dụng hơn cả chứng cớ gì đó, đây chính là thói đời hiện nay.

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Bí thư chi bộ, cho tôi hỏi là ai đã thông báo với mọi người, rằng Lý Nhĩ Tân đã bị Bạch Mân hại chết?”

Vương Phúc nhìn về phía Vương Bồi Sinh, người nọ sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Cô cũng biết, thanh niên trí thức Hoàng và thanh niên trí thức Lý ở nhờ chỗ tôi, vốn dĩ mọi người đang ngủ thì bệnh tình của thanh niên trí thức Lý bỗng nhiên nặng thêm, cả người nóng hổi. Tôi chuẩn bị đi mời chú Sáu tới xem, thế nhưng... Thanh niên trí thức Hoàng nói đồng chí Bạch Mân có sở trường trị bệnh cảm, bảo tôi tới nhà họ Cố mời người.”

“Đồng chí Bạch Mân là một đồng chí tốt, vừa nghe nói thanh niên trí thức Lý bệnh không nhẹ, vội vàng mang theo hòm thuốc đi theo tôi, khám bệnh xong, tình trạng của thanh niên trí thức Lý có chút giảm bớt. Chẳng qua, đồng chí Bạch Mân rời đi không bao lâu, người đã không còn nữa.”

Nói tới đây, giọng điệu Vương Bồi Sinh cũng có vài phần nặng nề.

Người mất ở trong nhà ông ấy, tuy rằng không liên quan đến ông ấy, nhưng tâm trạng cũng không khá hơn chút nào. Dù sao cũng là một người sống sờ sờ, tuy Lý Nhĩ Tân thường yên lặng ít nói, nhưng ở cùng chung một thời gian dài, làm sao có thể thờ ơ được?

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía Vương Bồi Sinh: “Lúc thanh niên trí thức Lý chết, chủ nhiệm có mặt không?”

Cô vừa dứt lời, Lý Hồng Mai đã từ trong đám người chen ra.

Bà ta đứng ở bên cạnh Vương Bồi Sinh, ánh mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài mang theo vài phần bài xích: “Không có ở đó, lúc ấy chúng tôi thấy tình huống của thanh niên trí thức Lý ổn định lại, nên chuẩn bị ngủ, vừa mới nằm xuống không bao lâu đã nghe thanh niên trí thức Hoàng nói người không còn nữa.”

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài đảo qua Lý Hồng Mai, mấy tháng trước, bởi vì Điền Tĩnh cố ý dẫn dắt hãm hại, khiến Lý Hồng Mai cho rằng Vương Bồi Sinh quan tâm cô nhiều hơn là vì có tâm tư gì khác. Làm ầm ĩ một trận, hai người suýt nữa ly hôn.

Nguyệt

Tuy hiện tại mọi chuyện đã bình thường trở lại, nhưng hiển nhiên Lý Hồng Mai vẫn cách giác và bài xích với cô.

Đương nhiên, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này cô sẽ không để ở trong lòng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nói cách khác, lúc Lý Nhĩ Tân chết, chỉ có anh ở bên cạnh.”

Cô dừng lại một chút, tiếp tục phân tích: “Xét theo tình huống trên, thanh niên trí thức Hoàng, anh là người có hiềm nghi rất lớn. Dù sao mọi người đều biết anh có ân oán với nhà chúng tôi, ai biết có phải là anh hãm hại hay không?”

Hoàng Thịnh hung hăng liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Buồn cười, tôi g.i.ế.c người chỉ vì hãm hại mấy người? Tôi điên rồi sao?”

Cố Nguyệt Hoài cười cười, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thịnh tràn đầy vẻ thong dong vì đã biết rõ mọi chuyện, khiến anh ta vô cùng mất tự nhiên.

“Thanh niên trí thức Hoàng, anh vừa mới nói thanh niên trí thức Lý chết, là bởi vì uống thuốc giả bị độc chết, đúng không?” Cô đẩy Hoàng Thịnh và Lôi Đại Chùy ra, ngồi xổm ở bên cạnh t.h.i t.h.ể của Lý Nhĩ Tân, lần nữa xốc vải trắng lên, để cho ánh mắt mọi người đều tụ tập lại đây.

Hoàng Thịnh nghiêm nghị nói: “Nói nhảm! Lý Nhĩ Tân là một người đàn ông khỏe mạnh, nếu không uống thuốc giả, sao có thể đột tử? Bạch Mân hoàn toàn không có tham gia huấn luyện bác sĩ của bệnh viện. Co ta chữa bệnh hại c.h.ế.t người, phải đền mạng!”

Hoàng Thịnh khăng khăng khẳng định y thuật của Bạch Mân không tốt, lấy thuốc giả làm c.h.ế.t người.

Cố Nguyệt Hoài khẽ tặc lưỡi, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thịnh bằng ánh mắt vô cùng thương hại, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thịnh, không phải anh điên, mà anh quá ngu xuẩn, quá kiêu ngạo. Thật sự cảm thấy anh có thể một tay che trời ở đại đội nho nhỏ dưới nông thôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.