Lâm Cẩm Thư thở phào, tay bà ta day huyệt thái dương: "Duệ Hoài, con nghĩ chuyện này thế nào?"
Bây giờ bà ta đã biết mình nợ con cái những lời này, không một ai khiến bà ta bớt lo.
Trong mắt Cố Duệ Hoài hiện lên sự ảm đạm: "Mẹ, không được, Quản Đồng có tâm thái là người trên, kết hôn với con, cuộc sống sẽ không tốt đẹp."
Lâm Cẩm Thư nhìn thấy sự cô đơn trên mặt anh ta, trong lòng bà ta vô cùng đau đớn.
Bà ta hé miệng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, mẹ tìm cho con một người tốt hơn."
Nguyệt
Cố Duệ Hoài cười, ánh mắt bình thản: "Mẹ, cảm ơn mẹ, nhưng con chỉ là một người què, cho dù cô gái nào theo con, con cũng không cho họ được cuộc sống họ muốn, con sống một mình cũng không sao, mẹ không cần quan tâm chuyện của con."
"Duệ Hoài..." Vẻ mặt Lâm Cẩm Thư khó đoán, bà ta muốn duỗi tay sờ đầu Cố Duệ Hoài, nhưng lại nghĩ đến tính cách của anh ta, bà ta vẫn đè nén cảm xúc xuống, nhẹ giọng nói: "Không phải con muốn trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử vài ngày sao?"
Cố Duệ Hoài nghe vậy, anh ta im lặng một lúc, rồi mới lắc đầu: "Con đã không thể trở về được."
Lâm Cẩm Thư nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Cố Nguyệt Hoài, bà ta rũ mắt, đáy mắt có hơi nước, đúng vậy, tất cả những người đi ngược lại bà ta, đều không quay về được.
*
Ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, Cố Đình Hoài vẫn không yên lòng nói: "Cha, chắc hẳn bây giờ công nhân đều đến đại đội rồi, cha và Tích Hoài trở về trước đi, con đến bệnh viện xem Bạch Mân, cô ấy không tới, con có hơi lo lắng."
Cố Nguyệt Hoài cũng phản ứng lại, vậy mà Bạch Mân lại không tới đây, không phải ngày đó đã bàn bạc xong rồi sao?
Cô nhíu mày, trong đầu có suy đoán không tốt: "Anh cả, em đi cùng anh."
Cố Đình Hoài gật đầu, hai người đi về phía bệnh viện huyện.
Trên đường đi, Cố Nguyệt Hoài nói: "Anh cả, anh có nói với chị dâu thời gian đến tiệm cơm không?"
"Có! Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không." Vẻ mặt Cố Đình Hoài kích động, mày nhíu chặt lại, bước chân nhanh như bay, hận không thể mọc cánh bay thẳng đến bệnh viện huyện.
Khi hai người đi đến bệnh viện, vừa vào đến cửa chính thì nghe thấy tiếng khóc lóc om sòm của phụ nữ: "Thật vô lý, tôi vất vả nuôi con gái lớn, kiếm được tiền không đưa cho người nhà, mà còn đăng báo cắt đứt quan hệ!"
Tiếng khóc của người phụ nữ thảm thiết, lọt rõ vào tai mọi người, khiến mọi người xung quanh sinh ra sự đồng cảm và thương hại.
"Thím ơi, đừng khóc nữa, nếu con gái thím bất hiếu, vậy không phải thím báo cáo cô ta với công an nhân dân là được sao?"
"Đúng vậy, nước ta coi trọng chữ hiếu, nếu cô ta dám làm như vậy với bà, chắc chắn sẽ bị khiển trách!"
"Không thể nói như vậy được, hiếu thuận cũng không phải là phục tùng đúng không? Phải hỏi xem chuyện là thế nào, thím à, nhà thím có chuyện gì mà không thể nói riêng với nhau, mà lại ngồi ở đây khóc sướt mướt làm hỏng danh tiếng của con gái thế vậy?"
Hai người nói chuyện trước chỉ là người qua đường đến bệnh viện khám, người phía sau nói là một y tá của bệnh viện.
"Cô nói cái gì? Con gái tôi đã cắt đứt quan hệ với tôi, tôi có thể nói gì với nó? Tôi không quan tâm, hôm nay lãnh đạo bệnh viện phải cho tôi một lời giải thích, loại bất hiếu như nó mà còn có thể làm ở bệnh viện mấy người?"
Người phụ nữ vốn ngồi dưới đất khóc sướt mướt, lập tức đứng lên, bà ta xoa eo, hung dữ nói.
Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài đi qua đám người, thì nhìn thấy dáng vẻ khiến người khác buồn nôn của Từ Đông Mai.
"Đủ rồi! Bà có thể buông tha cho tôi không, đừng quấn lấy tôi nữa?" Vẻ mặt Bạch Mân trắng bệnh, cô ấy đứng phía sau Từ Đông Mai cách đó không xa, môi co ấy run rẩy, giọng chứa sự cuồng loạn, đau khổ đến cùng cực.
Rõ ràng cô ấy đã cố gắng nhiều như vậy, tại sao, tại sao vẫn không buông tha cho cô ấy?
Từ Đông Mai giống như bị cô ấy chọc giận: "Buông tha mày? Tao nuôi mày hai mươi năm, mày còn chưa báo đáp, cánh cứng rồi, muốn bay? Tao nói cho mày biết, mày sinh ra là người nhà họ Bạch, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Bạch, viễn viễn không thể đi đâu được!"
Bà ta nói xong, định tiến lên cướp lấy tiền trong tay Bạch Mân.
Vẻ mặt Cố Đình Hoài xanh mét, anh ấy bước nhanh đến, dùng một tay đẩy Từ Đông Mai ra, ôm Bạch Mân vào lòng, anh ấy vỗ nhẹ lên lưng đang không ngừng run rẩy của cô ấy: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, bé cũng ở đây, có bọn anh đây rồi."
Bạch Mân nghe vậy, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Hoài, cổ họng đau xót, bật khóc nức nở.
Cô ấy run rẩy đưa tiền trong tay cho Cố Đình Hoài, vừa khóc vừa nói: "Hôm nay phát tiền lương, bà ta lại, lại tới nữa, em đã đăng báo đoạn tuyệt quan hệ, tại sao, bà ta vẫn không buông tha cho em? Tại sao chứ?"
Bạch Mân khóc vô cùng đau đớn, giống như muốn khóc thay cho những khổ cực mình phải chịu từ bé đến lớn ra.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy những lời bọn họ vừa nói đều là suy đoán, trong chuyện này còn có nội tình gì?
Cố Đình Hoài nghe Bạch Mân khóc tố cáo, anh ấy không nhịn được đau lòng, chỉ có thể lên tiếng trấn an: "Đừng sợ, đừng sợ."
Nói xong, anh ấy ngẩng đầu nhìn Từ Đông Mai, hai mắt đỏ ngầu, mang theo sự tàn nhẫn.
Từ Đông Mai bị dọa lùi về sau vài bước, sau khi hoàn hồn lại, bà ta vô cùng tức giận, lông mi dựng thẳng đứng, bà ta mắng chửi: "Nhìn cái gì? Cậu là thằng nghèo kiết xác, lừa con gái tôi, đến cả một đồng tiền lễ hỏi cũng không có, mọi người nói xem có đạo lý này không? Nhà bọn họ chính là bọn lừa đảo, chuyên môn lừa gạt những cô gái xinh đẹp không có đầu óc!"
Mọi người vốn cảm thấy Cố Đình Hoài che chở vợ, là một người đàn ông chính trực, nhưng đột nhiên nghe thấy anh ấy cưới vợ mà không có lễ hỏi, lúc này ánh mắt mọi người đều có vẻ khinh thường, cảm thấy anh ấy là tên lừa đảo tình cảm.
Từ Đông Mai nghe mọi người xung quanh bàn tán, bà ta nở nụ cười đắc ý.
Bà ta thở dài, nói tiếp: "Mọi người không biết đó, con gái tôi vốn đã đính hôn với một người ở thủ đô, trong nhà có tiền, có thế, nếu không phải người này xen ngang lừa con gái tôi, sao tôi có thể đối xử với nó như vậy được?"
Dưa này càng ăn càng ngon, thái độ của những người đứng xem cũng thay đổi trong nháy mắt.
"Bà nói bậy! Rõ ràng là bà, là bà..." Bạch Mân muốn nói chuyện Từ Đông Mai bán cô ấy vì tiền ra, nhưng dạo này danh tiếng của cô ấy ở bệnh viện rất xấu, sau này làm gì còn mặt mũi đi làm?
Cô ấy có nỗi khổ riêng, nghe những tiếng cười nhạo của mọi người sau lưng, nước mắt trong mắt trào ra.
"Người ở thủ đô? Hoàng Thịnh sao? Cố Nguyệt Hoài tò mò hỏi.
Từ Đông Mai nghe thấy tiếng của Cố Nguyệt Hoài, bà ta nhìn qua, cả người cứng đờ, hình ảnh tối đó cô hung dữ hành hung Hoàng Thịnh như hiện lên trước mắt, bà ta cảnh giác lùi về sau vài bước: "Đúng thì sao? Liên quan gì đến cô?"
"Bà hoàn toàn không để những lời tôi nói lần trước trong đầu, giấy xác nhận đoạn tuyệt quan hệ cũng đã được đăng lên báo, bà còn có mặt mũi đến nhận tiền lương thay cho Bạch Mân? Bà không phải mẹ ruột, hai mươi năm qua bà từng cho chị ấy một bữa cơm no chưa?"
"Hàng ngày chị ấy đều phải nấu cơm giặt đồ cho mấy người, muốn người ta làm bảo mẫu cũng phải cho chút tươi cười chứ đúng không?"
"Hoàng Thịnh đang ngồi tù, bởi vì g.i.ế.c người, tôi nhớ lúc đó bà và anh ta có lui tới vì tiền tài đúng không?"
"Chị dâu, chúng ta đến báo cáo với công an nhân dân, dạo này bởi vì chuyện Hoàng Thịnh g.i.ế.c người mà rất ồn ào, nói không chừng đồng chí Từ Đông Mai còn đóng vai trò nào đó trong chuyện này, người như thế cũng không thể bỏ qua được."
"Được!" Bạch Mân gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng.