Cố Nguyệt Hoài nhìn bộ dáng nhẹ nhàng của Trình Lăng, không hề bi thương nặng nề như lúc ở thành phố Chu Lan chút nào. Trong lòng cô biết anh ta thật sự đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng không biết liệu tương lai anh ta có thể nắm bắt cơ hội, thừa dịp vươn lên lại hay không.
"Đã muộn rồi, chúng ta trở về đi." Cô vẫy tay, kéo Bạch Mân đi ra ngoài.
“Này, đợi tôi với!” Vạn Thanh Lam hét to mấy tiếng, còn không quên quay người nói với Trình Lăng: “Hẹn gặp lại, thầy Trình!”
Mấy người rời khỏi thư viện, Vạn Thanh Lam cười ha hả đụng vào cánh tay Bạch Mân: “Chị Bạch Mân, chị nói xem, thầy Trình có phải đẹp trai lắm không? Lại có học thức tốt, tốt hơn mấy người trẻ tuổi ở huyện Thanh An nhiều, đúng không?"
Bạch Mân không trả lời chỉ mỉm cười.
Vạn Thanh Lam lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên thấy cô ngẩng đầu hét lớn về phía góc tường: "Bân Bân, anh tới đón Thanh Lan à? Mau đưa cô ấy đi đi, sợ chậm chút là bị thầy dạy buổi tối câu đi mất rồi.”
Thân thể Vạn Thanh Lan lập tức đứng thẳng lên, cô ấy cẩn thận nhìn sang bên kia, trời tối đen như mực, chẳng thấy gì cả.
Cô ấy giật giật khóe miệng, không nói nên lời: "Cô vậy mà được à, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, vậy mà cô còn đi mách!"
"Cô ở đây đợi Bân Bân tới đón, chúng tôi đi trước nhé." Cố Nguyệt Hoài đạp xe, Bạch Mân ngồi ở ghế sau, hai người chậm rãi đi về phía cổng lớn của xã. Vạn Thanh Lan thở dài, chỉ đành trông mong mà nhìn hai người rời đi.
Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân vừa đạp xe tới cửa đã thấy Cố Tích Hoài đang đợi ở đó.
Anh ấy vẫn như cũ mà cầm một cuốn sách, nương theo ánh đèn đường chăm chỉ đọc.
Bạch Mân nhảy ra khỏi ghế sau, nhẹ nhàng thở dài: “Nhìn Tích Hoài rất ra dáng người có thiên phú học tập, chỉ là không biết khi nào kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, nếu có thể thi đậu đại học, cũng coi như xứng đáng với nhiều kiến thức như vậy trong đầu mình.”
Cố Nguyệt Hoài liếc cô ấy một cái rồi nói: "Có lẽ sẽ nhanh thôi, có thể vẫn còn sớm, nhưng học thêm một vài thứ cũng không có hại gì."
Lúc hai người đang nói chuyện, Cố Tích Hoài đã gấp sách lại, ngẩng đầu lên giật mình hô: “Tối qua chúng ta vừa mới bàn việc mua xe đạp, hôm nay em đã thực thi hành động rồi à? Bé à, em thật sự là tấm gương mẫu mực để chúng ta noi theo. Lợi hại nha!”
Vẻ mặt anh ấy kinh ngạc, bước tới đi quanh chiếc xe đạp một vòng, chiếc xe đạp mới toanh dường như phát sáng dưới ánh đèn.
Cố Nguyệt Hoài liếc anh ấy một cái: "Đừng có ba hoa, anh muốn chạy thử thì chạy, cha và anh cả lại xây nhà à?"
“Ừm, bảo là trước khi xây nhà xong, nhiệm vụ đón em giao cho anh. Thiếu Ương cũng muốn đi đón, nhưng anh sợ em ấy mới khỏi được vài ngày lại trở nặng, nên không dám để em ấy tới." Cố Tích Hoài hưng phấn nhảy lên xe, thuận miệng nói.
Anh ấy đạp xe lung lay không vững, nhưng chẳng mấy chốc đã chạy trơn tru.
Bạch Mân nghe giọng nói hưng phấn của anh ấy ở phía xa, cười nói: "Bình thường thông minh lanh lợi như vậy mà bây giờ lại giống như một đứa trẻ."
Cố Nguyệt Hoài cũng cong môi: “Đúng vậy, tâm tính người nhà họ Cố đều như trẻ con. Nhưng mà trong nhà không có điều kiện để bọn họ sống như trẻ con, chỉ hy vọng sau này dù có chuyện gì xảy ra bọn họ vẫn có thể duy trì được tâm tính ban đầu."
Bạch Mân quay đầu liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, cảm thấy lời nói của cô rất có thâm ý, nhưng lại không hiểu rõ.
Khi ba người về đến nhà, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài vừa mới kết thúc công việc, nền móng gần như đã được làm xong.
"Cha, đây là năm mươi đồng bác cả trả lại. Đây, cha cầm dùng để xây nhà đi." Cố Nguyệt Hoài lấy phong bì từ trong túi ra, đổ số tiền bên trong ra đưa cho Cố Chí Phượng, không nhiều không ít, năm mươi đồng.
"Trả lại tiền?" Cố Chí Phượng sửng sốt, nhưng khi nói đến Cố Thiên Phượng, ông ấy không khỏi nghĩ đến chuyện lần trước Cố Ngân Phượng rời đi trong không vui. Ông ấy cau mày nói: "Tiền vốn dĩ là của con sao lại đưa cho cha? Tự cầm lấy đi."
Cố Nguyệt Hoài thấy ông ấy thật sự không muốn cầm, cũng không nói gì, trước khi đi ngủ vào phòng sau đưa tiền cho Yến Thiếu Ương.
Yến Thiếu Ương mím môi từ chối: "Chị dâu, chị làm gì vậy? Vốn dĩ em và Thiếu Ly Thiếu Đường sống ở đây đã gây cho chị rất nhiều phiền toái. Sao em còn có thể lấy tiền của chị được chứ? Em thực sự không thể cầm được đâu."
Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Anh trai em đưa, hiện tại anh ấy có trợ cấp hàng tháng, em không biết à? Hiện tại thân thể của em tốt hơn rồi, rảnh rỗi có thể dẫn Thiếu Ly Thiếu Đường đi công xã chơi hoặc đi dạo trong huyện. Các bé gái đều yêu thích quần áo đẹp mà.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ương cười khổ một tiếng, rũ hàng mi xuống, trong mắt đong đầy sự cảm động.
Tiền trợ cấp của anh trai ở đâu ra chứ? Rõ ràng là chị dâu tự mình bỏ tiền túi trợ cấp cho mấy người bọn họ, giờ nghĩ lại cũng rất xấu hổ, ngoại trừ Thiếu Đường mấy người bọn họ đều lớn tuổi hơn chị dâu, nhưng kết quả còn phải lấy tiền của cô nuôi sống bản thân.
Thấy cậu ấy không nhúc nhích, Cố Nguyệt Hoài ra vẻ tức giận nói: "Cầm lấy, chúng ta đều là người một nhà, sao phải phân rõ của em của chị như vậy chứ? Em không cầm có phải không coi chị là chị dâu không? Hơn nữa chờ anh trai em về nhất định sẽ giận chị.”
Yến Thiếu Ương bất đắc dĩ chỉ có thể lưỡng lự đưa tay ra nhận tiền.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, xua tay đi ra khỏi phòng.
Yến Thiếu Ly là thiếu nữ, Yến Thiếu Đường là cô bé, một người cần quần áo xinh đẹp, một người cần bánh kẹo đồ chơi, bình thường cô rất bận rộn, không lo được nhiều việc như vậy, đưa số tiền này cho Yến Thiếu Ương rất thích hợp. Cô cũng hy vọng bọn họ có thể sống vui vẻ hơn .
Nếu cô đã kết hôn với Yến Thiếu Ngu thì người nhà của anh cũng là của cô, đương nhiên cô sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Yến Thiếu Ương nhìn Cố Nguyệt Hoài rời đi, nắm chặt tiền trong tay, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Đang nói thì Cố Tích Hoài đi vào phòng ngồi xuống cạnh Yến Thiếu Ương, anh ấy liếc nhìn số tiền trong tay cậu ấy, giơ tay lên vỗ vỗ vai, giọng điệu nặng nề nói: “Bây giờ anh đã hiểu, làm em trai vẫn tốt hơn."
Yến Thiếu Ương dở khóc dở cười: “Nếu anh muốn vậy thì cho anh.”
Nguyệt
Cố Tích Hoài trợn trắng mắt: "Em đang nói gì vậy hả? Anh nói cho em biết, anh không thèm ăn xin của người khác!" Nói xong, anh ấy cười ha hả thò đầu lại gần bắt đầu thương lượng: "Anh nghe nói hợp tác xã cung ứng vừa có một mẻ sách mới về, nếu không ngày mai chúng ta đi xem thử?"
Yến Thiếu Ương: "..."
…
Ngày hôm sau, lúc Cố Nguyệt Hoài đến Nhật Báo Quần Chúng, mọi người đều đang sôi nổi bàn luận về một sự kiện.
Ngũ cốc mua từ thành phố Phong quả thực đúng như lời đồn!
"Các người không biết đâu, chúng tôi xếp hàng dài rất lâu, thật vất vả cuối cùng mới mua được mười cân!" Các đồng nghiệp có kinh nghiệm vui vẻ hớn hở kể lại trải nghiệm lúc đến thành phố Phong, lúc nghĩ lại cảnh chợ đen sầm uất ở thành phố Phong cũng không khỏi thổn thức.
Vạn Thanh Lam kinh ngạc giật mình: “Ở chợ đen có nhiều người đi dạo như vậy, mà thành phố Phong cũng không có người quản à?”
Một đồng nghiệp có kinh nghiệm liếc nhìn cô ấy: “Ha ha, quản được à? Ăn không đủ no, dân chúng như phát điên. Tục ngữ có câu, có sữa đều là mẹ, quan chức không đủ khả năng cung cấp lương thực, nhưng chợ đen thì có thể. Cô nghĩ xem mọi người ủng hộ ai?"
Cố Nguyệt Hoài ở một bên nghe, trong lòng khẽ yên tâm, xem ra lần này Hình Kiện đã ra một chiêu nguy hiểm, để tin tức đồn ầm ĩ cũng có chỗ lợi.
Tuy nhiên, ngay sau đó mắt cô lại khẽ nheo lại.
Lần trước cô gửi rất nhiều lương thực, tổng cộng lại cũng khoảng mười ngàn cân (một vạn cân), nhưng nhờ có chiêu đó của Hình Kiện giúp đỡ nên tốc độ bán của chợ đen cũng tăng lên đáng kể, không biết lương thực có thể kiên trì được bao lâu đây?
Xem ra cô phải tìm cơ hội đi thành phố Phong lần nữa.