Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 506: Chương 506




“Còn không phải sao, em nhìn xem, chút lương thực này thì đủ để làm gì?” Cố Tích Hoài cầm túi lương thực trong tay có chút ghét bỏ, nhẹ nhàng không có mấy phần trọng lượng. Cầm chút đồ này về, ngay cả tiền vé xe lửa của hai người bọn họ cũng không đáng.

Nghe lời hờn mát này, Cố Nguyệt Hoài cười khẽ một tiếng: “Nhiều người bán lương thực như vậy, chẳng phải xếp thêm mấy hàng là được sao? Bọn họ cũng không rảnh kiểm tra xem anh có từng mua lương thực hay chưa? Hiệu suất hơi thấp một chút, nhưng hẳn là có thể mua nhiều hơn.

Vừa nghe như vậy, ánh mắt Cố Tích Hoài sáng lên, cảm thấy có lý.

Anh ấy gật gật đầu, nhét túi lương thực trong tay cho Cố Nguyệt Hoài: “Vậy được, em cầm lương thực này trước đi, anh đi mua tiếp!”

Cố Nguyệt Hoài cũng không ngăn cản, mặc cho anh ấy chạy khắp nơi mua lương thực, ánh mắt đảo qua người bán lương thực trong đám người, thật sự đều là nhóm người dưới trướng Hình Kiện, chẳng qua không thấy Hình Kiện và Hổ Tử, không biết chuyện Thái Lan, con trai Mặt Sẹo xử lý thế nào rồi.

Hai người bôn ba ở con đường lương thực cho tới trưa, trong tay cũng có thêm bảy tám túi lương thực. Mua số lương thực này đã đủ cho người cả nhà ăn trong hai tháng, Cố Tích Hoài vỗ vỗ tay, cười nói: “Thế nào, dẫn anh trai em tới đây vẫn có tác dụng chứ?”

Cố Nguyệt Hoài bật cười: “Tìm một nhà khách để ngủ, ngày mai lại đến mua tiếp rồi có thể trở về.”

Cố Tích Hoài cảm nhận được sức lực của túi lương thực trong tay, ngây ngẩn cả người: “Còn mua sao?”

*

Ở nhà khách, mỗi người một phòng đơn.

Cố Nguyệt Hoài chỉ chỉ vào túi lương thực: “Anh ba, anh ở lại đây trông coi lương thực của chúng ta, để em ra ngoài mua đồ ăn.”

Cố Tích Hoài nhíu mày, nghĩ đến sự hỗn loạn của thành phố Phong, nói: “Hay để anh đi cho, em ở lại nhà khách đi.”

“Anh đi em mới không yên tâm, được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Cố Nguyệt Hoài bác bỏ lời anh ấy nói, xoay người đã rời khỏi nhà khách. Cô còn phải đi tìm Hình Kiện, thời gian không nhiều, vừa ra khỏi cửa đã bắt một chiếc taxi ngừng ở ven đường.

Ở thời đại này, có thể ngồi taxi đều là người có tiền, tài xế vứt t.h.u.ố.c lá trong tay, thái độ vô cùng tốt.

Cố Nguyệt Hoài báo địa điểm, xe taxi giống như mũi tên rời cung, đưa cô tới chỗ thuê nhà ở nông thôn.

Cô tránh khỏi đám đông, đi tới nhà đã thuê, cẩn thận kiểm tra một chút, tấm vải phía trên có hơi bụi. Xem ra trong khoảng thời gian này không có ai tới, như vậy cũng tốt, nhà kho bị nhiều người chú ý thì cũng không tốt.

Cố Nguyệt Hoài từ không gian Tu Di lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà đi vào, lại thả lương thực, trứng gà, thỏ, gà ra một lượt. Biết con phố ở chợ đen rất có tiền đồ, lúc này cô để lại càng nhiều lương thực, có thể duy trì được một thời gian rất lâu.

Rời khỏi nhà, khóa cửa kỹ rồi cô dọc theo con đường nhỏ đi đến hang ổ của Hình Kiện.

Bởi vì sợ Thái Lan trả thù, lần trước cô cho gã ta hai trăm đồng, để gã ta sai thuộc hạ đi chuẩn bị, nhưng địa chỉ cụ thể thì cô cũng không biết. Hôm nay đi tìm người vẫn chỉ có thể đi đến hang ổ, nhưng nghĩ đến đầu óc của Hình Kiện, có lẽ sẽ để người ở lại.

Khi Cố Nguyệt Hoài đi tới hang ổ, phần lớn trong phòng gạch mộc đã không còn một ai, hoàn toàn vắng vẻ.

Nhưng cô vẫn nghe được động tĩnh mơ hồ truyền đến trong phòng lợp tôn.

Nơi này là nơi trước kia Hình Kiện giam giữ bắt cóc người khác, vô cùng bí ẩn. Lúc đến gần, Cố Nguyệt Hoài nghe được bên trong phát ra tiếng “Hu hu hu” của phụ nữ, không lớn nhưng nghe có hơi quen tai, giống như có người bị trói nhốt lại chỗ này.

Động tĩnh này có chút không bình thường, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài có chút nghiêm nghị, chẳng lẽ Hình Kiện không lay chuyển được Thái Lan, nên vẫn còn làm thủ đoạn này?

Cô có chút tức tối, nếu như mình tốn rất nhiều công sức, tiền và lương thực để nuôi một kẻ ác, vậy thì buổi tối hôm nay, cô nhất định sẽ vì dân trừ hại. Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài lập tức đá văng cửa sắt.

Động tĩnh bên trong bỗng im bặt, bởi vì là ban ngày, ánh sáng xuyên vào trong đó, bên trong có một người phụ nữ bị trói chặt cuộn mình rụt cổ ở trong góc, đầu cũng vùi vào trong đầu gối, dáng vẻ run lẩy bẩy nhìn mà khiến người ta chua xót.

 

Trong mắt Cố Nguyệt Hoài đầy lạnh lẽo, tiến lên vài bước, mới vừa đưa tay chuẩn bị cởi bỏ dây thừng trên người cô ta, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng xé gió. Cô lăn ra khỏi chỗ, tránh cây gậy đang đánh thẳng về phía đầu của cô.

Ngay sau đó, một tay cô nắm lấy cây gậy, chân dài quét ngang qua, lập tức đạp người phụ nữ đánh lén ngã xuống đất.

“A… Giết người…” Người phụ nữ ôm đầu, kêu đau khàn cả giọng.

Cố Nguyệt Hoài cười khẩy một tiếng, cầm cây gậy không chút khách sáo mà chào hỏi ở trên người của người phụ nữ đánh lén. Cô rất quen thuộc gương mặt của người này, chính là người phụ nữ mà lúc trước cô đi ngang qua thành phố Phong để đổi chuyến, bởi vì Hổ Tử mà mềm lòng, bắt cô tới đây, hình như tên là Lý Tam Nương.

Người này lại dám làm chuyện nghiệp chướng này, lần trước thật sự chưa có chỉnh đốn ra trò.

Cố Nguyệt Hoài nghe thấy tiếng kêu khóc đang dần suy yếu của Lý Tam Nương, ném cây gậy sang một bên, lạnh lùng nói: “Hình Kiện đâu?”

Lý Tam Nương hoảng sợ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, lúc thấy rõ mặt của cô, vẻ mặt biến thành khiếp sợ: “Là cô sao?”

Tuy rằng mỗi ngày có không ít “Hàng” qua tay cô ta, nhưng hàng gia cao như vậy thì chỉ có một người. Cô ta nhớ rất rõ, vốn còn muốn giao người cho ông chủ Thái, nhưng quay lại thì anh Hình đã nói người chạy mất.

Nguyệt

Điều này làm cho cô ta căm tức một thời gian dài, dù sao mặt hàng cao cấp chất lượng tốt thế này có thể bán được giá rất tốt.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, giọng nói càng lạnh hơn: “Hình Kiện ở đâu?”

Lý Tam Nương cuộn tròn hai chân, giọng nói khàn khàn nói: “Anh Hình đi rồi, không có ở đây.”

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, lấy lại tinh thần: “Cô là người của Thái Lan?”

Nếu Hình Kiện đã rời đi, Lý Tam Nương cũng phải rời đi mới đúng, hơn nữa cô ta làm chuyện bắt cóc người đầy thất đức này, đủ để chứng tỏ đối tượng mà người này thật sự trung thành là Thái Lan. Hình Kiện vừa đi, cô ta đã tiếp tục sử dụng nơi này.

Lý Tam Nương run rẩy không dám nói chuyện, chuẩn bị giả ngu giả dại đến cùng.

Cố Nguyệt Hoài đi tới trước mặt người phụ nữ bị trói, cô ấy vẫn không dám ngẩng đầu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cố Nguyệt Hoài cởi dây thừng trên người cô ấy ra, đi tới trước mặt Lý Tam Nương rồi trói chặt cô ta lại.

Cô quay đầu lại nhìn cô gái vẫn cúi thấp đầu, mang dáng vẻ như chim sợ cành cong, nói: “Người xấu đã bị trói, cô có thể đi rồi. Cẩn thận một chút, đừng để bị lừa nữa.”

Giọng Cố Nguyệt Hoài trong trẻo, nghe rất hay, ngược lại khiến người phụ nữ bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, cô ấy cẩn thận ngẩng đầu lên, tuy rằng đáy mắt còn có nước mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cố Nguyệt Hoài tùy ý liếc nhìn một cái, trong nháy mắt vẻ mặt đã cứng đờ, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên.

Sao lại là cô ấy? Không phải lúc này cô ấy nên ở thủ đô ư? Tại sao lại xuất hiện ở thành phố Phong?

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài xuất hiện liên tiên ba câu hỏi, nhìn người phụ nữ giãy dụa đứng lên, không khỏi tiến lên đỡ một phen.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phụ nữ có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng nhìn con mắt linh động của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng lại dâng lên một chút tin tưởng và ấm áp. Cảm giác này rất khó hiểu, đối với người vừa mới tìm được đường sống từ trong chỗ c.h.ế.t như cô ấy mà nói càng thêm kỳ quái.

Cố Nguyệt Hoài nhìn khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ, nhíu mày nói: “Sao cô lại ở đây?”

Tuy rằng gương mặt của cô ấy trẻ hơn kiếp trước lúc cô gặp gỡ rất nhiều, nhưng khí chất tươi mát như lan ở trên người vẫn không thay đổi, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình giàu có. Cô ấy tên là Lưu Úy Lam, là người thủ đô.

Kiếp này hai người không có cơ hội gặp gỡ, nhưng kiếp trước hai người là… Họ hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.