Cổ họng của Cố Tích Hoài bỗng nhúc nhích, anh ấy nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Thật sự là như vậy sao?"
Cố Nguyệt Hoài liếc xéo anh ấy: "Nếu không thì sao?"
Nghe vậy, Cố Tích Hoài không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía Lưu Úy Lam, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, cô nói: "Anh ba, Úy Lam chuẩn bị đi, chúng ta đưa cô ấy đến nhà ga đi."
"Hả?" Cố Tích Hoài lập tức trở nên nhăn nhó, nói: "Anh đi thì không tốt lắm đâu nhỉ?"
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài cong lên, không thèm để ý chút nào nói: "Vậy anh ở đây chờ em đi, đi thôi nào, Úy Lam."
Lưu Úy Lam gật đầu nhẹ, hai người vừa đi được mấy mét, Cố Tích Hoài đã nhanh chóng đuổi theo, nói: "Hai cô gái xinh đẹp như hai người dễ dàng nhất gây sự chú ý với người ngoài, nhà ga lại là nơi rất hỗn loạn, hay là anh đi cùng hai người để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra."
"Vâng." Cố Nguyệt Hoài đáp nhẹ một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt cả.
Lưu Úy Lam thì khách sáo nói một câu: "Cảm ơn đồng chí Cố, anh và Nguyệt Hoài thật không hổ là anh em, cả hai đều nhiệt tình như nhau."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, nửa cười nửa không cười nói: "Lòng nhiệt tình sao? Anh ấy cũng không phải đâu, đúng người thôi."
Lời này vừa mới nói ra, Cố Tích Hoài lập tức đỏ mặt lên, anh ấy cười ha hả nói: "Em nói cái gì đó? Anh vẫn luôn là người có tấm lòng nhiệt tình như vậy. Đồng chí Úy Lam chớ để ý, em gái của tôi thích nói giỡn thôi."
Lưu Úy Lam mỉm cười, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."
Cố Tích Hoài khác Cố Đình Hoài. Anh ấy là một người khôn khéo và tinh tế. Anh ấy biết mình muốn cái gì. Trên đường đi tới trạm xe lửa, anh ấy cố gắng hết sức để tới gần Lưu Úy Lam, cẩn thận từng li từng tí moi móc thông tin của con gái người ta, từ cái tên cho đến địa chỉ, rồi đến nơi cô ấy đang giảng dạy. Mỗi lần nhận được đáp án, trên khuôn mặt tuấn tú đều lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Cố Nguyệt Hoài quan sát hai người, đáy mắt hiện lên một tia sáng nhạt.
Quả nhiên là giữa người với người tồn tại lực hấp dẫn.
Tựa như anh ba Cố Tích Hoài, mặc dù anh ấy đã hơn hai mươi tuổi, anh ấy chưa bao giờ dành nhiều tâm ý và công sức cho con gái, ngày thường chỉ một lòng nghiên cứu sách vở. Bây giờ, chẳng qua mới gặp Lưu Úy Lam một lần mà đã quan tâm cô ấy đến vậy rồi.
Ba người bầu bạn đi đến nhà ga, Lưu Úy Lam còn cố ý đi vòng qua nơi mà Lý Tam Nương bị trói. Chẳng qua lúc này cô ta đã không còn ở đây và trên mặt đất để lại rất nhiều vết máu, vừa nhìn là biết cô ta bị thương không nhẹ.
Cố Tích Hoài nhíu mày, nói: "Đồng chí Úy Lam vẫn nên mau tới xe lửa đi. Nơi này rất hỗn loạn, cô nhìn thấy vết m.á.u giống như là vừa lưu lại không lâu. Dựa vào lượng m.á.u đã chảy ra, người đó có thể sống sót hay không cũng không thể đoán chắc được."
Người nói vô ý, người nghe có lòng.
Lưu Úy Lam nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt hai người ngầm hiểu lẫn nhau khiến Cố Tích Hoài đứng ở bên cạnh ngẩn người.
Cố Nguyệt Hoài xua tay, nói: "Đi thôi, tôi đã đổi qua địa chỉ rồi. Cô có rảnh có thể tới huyện Thanh An tìm tôi, hoặc cũng có thể viết thư cũng được."
Lưu Úy Lam gật đầu, cẩn thận trong mỗi bước chân, cô ấy cầm vé xe đi lên xe.
Cố Nguyệt Hoài và Cố Tích Hoài vẫn luôn đứng chờ tới tận khi xe lửa xình xịch chạy đi, cả hai mới quay trở về nhà khách. Lúc này, trời đã bắt đầu tối, Cố Tích Hoài bọc lấy y phục, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài mang nét mặt bình tĩnh.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, nói: "Cuối cùng là đồng chí Úy Lam này có lai lịch như thế nào vậy? Anh thấy cô ấy có xuất thân không giống người bình thường đâu."
Vừa rồi dọc đường đi, anh ấy thốt ra không ít lời nói khách sáo, chỉ biết cô ấy là người thủ đô, về phần trong nhà làm gì vẫn chưa hỏi đến, nhưng từ cách ăn nói và kiến thức của cô ấy, e rằng trong nhà không phú thì quý. Suy nghĩ này khiến lòng anh ấy chùng xuống.
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ nhìn lại Cố Tích Hoài, nói: "Anh ba, anh thích đồng chí Úy Lam sao?"
Chợt nghe xong nghe câu nói "Hổ lang chi từ" này, mặt của Cố Tích Hoài lại đỏ lên, vốn định nói mấy câu cho có lệ, nhưng nhìn thấy nét mặt hơi nghiêm túc của Cố Nguyệt Hoài, đôi môi của anh ấy mấp máy nói: "Cũng không phải thích, chính là..."
Anh ấy cũng không nói được là vì sao, nhưng anh ấy luôn muốn tiếp xúc nhiều hơn với đồng chí Úy Lam này.
Cố Tích Hoài trầm ngâm một lát, trả lời: "Chắc là có thiện cảm đi, nói thích còn quá sớm."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu nhẹ, nói: "Em cũng không biết điều kiện trong nhà của đồng chí Úy Lam như thế nào cả. Có điều, anh có thiện cảm thì nên mạnh dạn một chút đi, còn chưa ra tay mà đã lùi bước rồi. Chuyện này cũng không giống như là cá tính của anh đâu. Bây giờ, không phải là cô ấy đang giảng dạy ở thành phố Hoài Hải hay sao? Anh có thể cùng đi dạy với cô ấy, đúng lúc em cũng muốn tới quân khu ở thành phố Hoài Hải làm quân y. Đây không phải là trùng hợp hay sao?"
Không sai, nơi mà Lưu Úy Lam xuống nông thôn dạy học tình cờ lại là một thôn xóm hẻo lánh ở thành phố Hoài Hải. Vị trí địa lý của nơi đó rất vắng vẻ, núi nói bao quanh, cũng không có đường cái, điều kiện rất gian khổ. Một cô gái như cô ấy tình nguyện đến đó để dạy học có thể thấy được nhân phẩm của cô ấy.
Nghe Cố Nguyệt Hoài, Cố Tích Hoài tựa như người được đả thông kỳ kinh bát mạch: "Em nói đúng!"
Khóe môi của Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô cười ha ha nói: "Vậy lần này về nhà anh hãy thương lượng cẩn thận với anh cả một chút. Vốn dĩ là anh ấy muốn sau khi xây nhà xong sẽ đi ra ngoài làm lính. Nếu anh đi khỏi nhà, vậy thì anh ấy cũng không có cách nào để đi xa."
Nghe vậy, Cố Tích Hoài sa sầm nét mặt, anh ấy cũng biết chuyện này.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ giọng cười nói: "Em xem trọng anh nha, anh ba."
Đời này, cô hy vọng tất cả mọi người đều có hạnh phúc viên mãn.
Mặc dù anh cả bận lo toan cho công việc nhưng anh ấy còn có Bạch Mân. Dù sao thì ở trong nhà cũng tốt hơn học nhiều so với việc đi xa, kiếm tiền còn rất nhiều cách khác nhau, cũng không phải là chỉ có con đường tắt tham gia quân ngũ. Đi xa lập nghiệp mới là cách không mong muốn nhất.
Cô hy vọng nhường cơ hội này cho Cố Tích Hoài, để anh ấy có thể sớm ở bên cạnh người mình yêu bảy tám năm.
Nguyệt
Đúng vậy, Lưu Úy Lam chính là chị dâu ba đời trước của cô.
Năm 1977, sau khi đã khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Tích Hoài đã lựa chọn môn học chuyên ngành và thi đậu vào đại học Bắc Kinh và quen biết Lưu Úy Lam ở đó.
Cha mẹ của Lưu Úy Lam đều là cán bộ, nhưng chưa từng lấy dáng vẻ trịch thượng cao ngạo nhìn người khác cả. Bọn họ hết sức coi trọng Cố Tích Hoài. Vào năm hai người tốt nghiệp, bọn họ tổ chức hôn lễ cho hai người. Chẳng qua khi đó Cố Tích Hoài đã không tiếp tục liên lạc với bọn họ nữa.
Nói là bọn họ, thật trong nhà cũng chỉ còn lại có cô và Cố Duệ Hoài. Chẳng qua hai người trong số bọn họ, Cố Tích Hoài đều chẳng nhận ai cả.
Sau này, cha mẹ của Lưu Úy Lam bị người của Điền Tĩnh tố giác nhận hối lộ nên ngã ngựa và tất cả đều bị bỏ tù.
Vốn dĩ một gia đình hạnh phúc mỹ mãn đã tan vỡ chỉ trong một đêm. Hằng ngày, Lưu Úy Lam đều lấy nước mắt rửa mặt, nhưng lúc đó cô ấy đã mang thai tháng sáu, chỉ có thể vì đứa bé mà miễn cưỡng vực dậy tinh thần. Cũng chẳng được bao lâu, t.h.i t.h.ể của Cố Tích Hoài đã bị người ta phát hiện ở đầu đường.
Anh ấy bị người ta đánh c.h.ế.t tươi, trạng thái tử vong hết sức thê thảm.
Lưu Úy Lam chịu không nổi cú sốc này, cô ấy nhảy từ trên nhà cao tầng xuống, kết thúc sinh mệnh trẻ trung của mình.
Vì sao cô lại quen biết Lưu Úy Lam ư? Bởi vì đời trước người nhặt xác cho cô ấy chính là cô.
Lúc ấy, Điền Tĩnh đã trở thành một nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái đã có thể khiến thủ đô rung chuyển, cô ta giống như một con quỷ núp ở trong bóng tối, không dám lộ diện, chỉ có thể sống ở bên trong tháp ngà voi của Yến Thiếu Ngu, một con rối không hề có tình cảm.
Mãi cho đến khi cô biết tới cái c.h.ế.t của Cố Tích Hoài và Lưu Úy Lam, khi đó, cô đã không còn người thân nào ở trên thế giới này nữa.
Nghĩ tới chuyện cũ, cảm xúc của Cố Nguyệt Hoài chập trùng, sắc mặt âm u.
Cố Tích Hoài nghe thấy Cố Nguyệt Hoài động viên mình, anh ấy gật đầu nhẹ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Anh ấy hất túi lương thực qua vai, trịnh trọng nói: "Em yên tâm đi, anh ba chắc chắn sẽ cố gắng mang về cho em một người chị dâu tốt!"
Mặt mày của Cố Nguyệt Hoài giãn ra, cô nở nụ cười.