Tuy nhiên, khi tin tức về phố lương thực được đăng báo, càng ngày càng có nhiều người tới thành phố Phong và đi vào phố lương thực, lại còn kéo theo cả việc biến tướng bán vé xe lửa, nhưng lương thực càng ngày càng ít, trong lòng Hình Kiện cũng hoảng hốt.
Vốn dĩ gã ta đã hẹn gặp mặt cô ba tháng một lần. Lần này, số lượng lương thực chống đỡ không nổi ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, Hình Kiện vẫn luôn đau khổ chờ đợi cô tới thành phố Phong sau khi nhìn thấy bản tin được đang trên báo. Hôm nay, cuối cùng cô đã nhận được tin tức. Lúc ấy, Triệu Viện cũng có mặt ở đó, vừa nghe nói là chị Cố bí ẩn sắp muốn tới đây, cô ta đã hăng hái đóng vai một cái đuôi theo tới tận đây.
Triệu Viện mỉm cười, giọng điệu khó nén nổi sự sùng bái nói: "Chị Cố, không ngờ rằng chị còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như thế rồi."
Cố Nguyệt Hoài nở nụ cười, nói sang chuyện khác: "Đồng chí Triệu Viện và Hình Kiện xem ra quen biết rất thân thiết, cô thường xuyên tới đây sao?"
Nghe vậy, Triệu Viện vén sợi tóc dính lên gò má ra sau vành tai, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười ngượng ngùng. Ngược lại, cô ta nhìn về phía Hình Kiện, nhỏ giọng nói: "Em và Hình Ca là bạn bè, chuyện của anh ấy chính là chuyện của em, đương nhiên là em phải đi theo anh ấy rồi."
Những lời nói này gần như sắp xuyên thủng lớp cửa sổ giấy, Cố Nguyệt Hoài có chút hứng thú liếc mắt nhìn Hình Kiện một cái, nhưng lại thấy người sau lưng đang cầm ly nước uống, vẻ mặt rất bình thản giống như cũng không nhận được tình ý của con gái người ta trong lời nói đó vậy.
Sau khi uống xong hai ngụm nước, Hình Kiện đặt ly nước xuống, gã ta nói với Triệu Viện: "Được rồi, đồng chí Triệu Viện, thời gian cũng không còn sớm nữa. Không bằng, để cho thằng Bảy đưa cô về nhà trước nhé? Tôi có chút việc phải bàn bạc với chị Cố, được không?"
Đối với một tên du côn như Hình Kiện mà nói, hiển nhiên là gã ta không hề thích cách nói chuyện "cố làm ra vẻ” và "khách sáo” như thế, nghiền ngẫm từng chữ một ở trong lời nói của gã ta đều mang đầy sự khó chịu, nhưng đối mặt với con gái của Triệu Ngọc Long, gã ta cũng không dám bày dáng vẻ ngày xưa của mình. Dù sao thì bây giờ toàn bộ phố lương thực đều phải phụ thuộc vào cha của cô ta mới có cơm ăn.
Triệu Viện có chút không tình nguyện, nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Hình Kiện, tiếng nói vẫn ngừng lại ở trong cổ họng.
Cô ta cắn môi một cái, lưu luyến không rời đứng người lên. Một lúc lâu, cô ta mới nói: "Vậy được rồi."
Hình Kiện thở phào nhẹ nhõm nhẹ đến mức không thể thấy được, gã ta gọi một thanh niên cao gầy tiến đến, anh ta chính là thằng Bảy.
Hiển nhiên là thằng Bảy rất quen thuộc Cố Nguyệt Hoài. Vừa nhìn thấy cô, mặt của anh ta đã lộ ra vẻ kích động, cung cung kính kính gọi một tiếng: "Chị Cố!"
Trên mặt của Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, cô gật đầu nhẹ với anh ta.
Hình Kiện tiến lên bàn giao lại cho thằng Bảy vài tiếng. Sau đó, anh ta cẩn thận dẫn Triệu Viện rời khỏi nhà kho. Cô ta vừa rời đi, nhà kho rộng lớn yên tĩnh lại. Hình Kiện thở phào một hơi thật dài, phù phù một tiếng rồi ngồi xuống ghế dựa.
"Xem như là người đã đi rồi. Ở chung với cô ta cùng một chỗ thật sự là không thoải mái chút nào cả." Hình Kiện gác chân ở trên bàn, lắc lư không ngừng giống như một tên du côn vậy, thậm chí là trong miệng của gã ta đang thổi vài tiếng huýt sáo nữa. Dáng vẻ cà lơ phất phơ này và dáng vẻ vừa rồi có thể nói là trông như hai người khác nhau vậy.
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, nói: "Đã không thích, cứ việc nói thẳng. Nếu không thì sau này sẽ gặp phiền phức."
Hình Kiện ho khan hai tiếng, đứng thẳng lưng lên nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, hỏi: "Chị nói đùa sao? Bây giờ, phố lương thực đang dựa vào Triệu Ngọc Long, Triệu Viện lại là con gái rượu của ông ta, địa vị của cô ta ở trong lòng ông ta còn cần em phải nói ra nữa hay sao? Em mà từ chối cô ta, đó chính là từ chối chỗ dựa của mình đó!"
Khóe môi của Cố Nguyệt Hoài giật giật, bình tĩnh nói: "Không nghiêm trọng như vậy."
"Trong lòng của Triệu Ngọc Long còn có người dân ở trong thành phố Phong. Còn anh ổn định giá bán lương, không chỉ trực tiếp làm giảm tỷ lệ tội phạm ở thành phố Phong, mà còn gián tiếp nâng cao danh tiếng của thành phố Phong. Bất kể là đối với Triệu Ngọc Long hay là những người ở phía trên ông ta mà nói, đây đều là chuyện tốt."
"Bây giờ, anh đã nhận được nhãn hiệu lương thực chính quy, ông ta sẽ không vì chuyện riêng của con gái mình mà từ bỏ anh đâu."
"Huống chi, từ trong miệng của anh thì Triệu Ngọc Long chính là người tốt. Điểm này rất quan trọng, ông ta không có dụng tâm riêng tư. Ngược lại, nếu như anh bởi vì phố lương thực mà bám theo Triệu Viện, nói không chừng thật sự sẽ đắc tội tới Triệu Ngọc Long."
Nghe thấy cô kiểu nói này, Hình Kiện rơi vào trầm tư, nghĩ đi nghĩ lại, gã ta thật sự cảm thấy có thể là vậy.
Gã ta gật đầu nhẹ, cười nói: "Nghe thấy lời nói này của chị Cố, thật sự là hơn hẳn mười năm đi học nữa! Được rồi, nếu như chị đã nói như vậy, vậy thì em sẽ tìm một cơ hội để nói rõ ràng với Triệu Viện. Như vậy, cũng bớt được chuyện cô ta suốt ngày chạy tới đây khiến em có muốn trốn tránh cũng trốn không được."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, ngược lại nghĩ đến hôm nay gã ta chạm mặt phải Lý Tam Nương ở hang ổ, gã ta cau mày nói: "Hôm nay khi em tới chỗ cũ, Thái Lan vẫn tiếp tục làm công việc đó, em đã đụng phải Lý Tam Nương và thuận tay cứu được một cô gái sắp bị bắt cóc."
Lông mày của Hình Kiện cũng nhíu chặt, nói: "Từ đầu, Lý Tam Nương đã là người của Thái Lan. Lúc chúng ta chuyển đi, em cũng không dám gọi cho cô ta vì sợ rằng sẽ gián tiếp tiết lộ cho Thái Lan biết. Ngược lại, không ngờ lại để anh ta chiếm được hời."
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi, nụ cười chưa tới kịp đáy mắt, cô nói: "Tôi đã vận chuyển lương thực tới vùng nông thôn cách đó không xa. Đêm nay, các anh đi qua đó chở lương thực tới đây. Mặt khác, chỗ cũ cũng không cần để lại nữa, mau trực tiếp phá hủy đi."
Nguyệt
Nghe thấy thế, Hình Kiện vui mừng, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói: "Phong cách làm việc của chị Cố chính là lưu loát như thế đó. Yên tâm đi, giao cho em!"
Trong khoảng thời gian này, hai người cùng nhau nghiên cứu thảo luận về sự việc của phố lương thực một chút. Nói xong, Hình Kiện liền thần thần bí bí nói: "Chị Cố, chính sự đã nói xong rồi, chúng ta cũng nên vui vẻ một chút chứ nhỉ?"
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Nguyệt Hoài nhắm lại, cô giống như cười mà không phải cười, nói: "Vui vẻ một chút ư? Làm sao mới vui vẻ hả?"
Hình Kiện trông thấy ánh mắt nguy hiểm của cô nên gã ta vội vàng tát vào miệng mình, nói: "Là em không nói rõ ràng, chính là chia lợi nhuận đó! Chị tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi lợi nhuận mà chúng ta đã kiếm được trong khoảng thời gian này lớn đến nhường nào đâu. Nếu chúng ta chia lợi nhuận thì bảo đảm là tối nay chị sẽ rất vui mừng cho mà xem!"
Nhắc tới vấn đề này, Cố Nguyệt Hoài cũng hào hứng theo, nói: "Ồ? Lấy ra xem một chút."
Cô nhớ tới mục đích của việc mở chợ đen, một trong số đó chính là kiếm vốn để lập nghiệp khi nền kinh tế mở cửa. Hình Kiện là một doanh nhân tài năng. Nếu như gã ta không làm loạn trên các tài khoản thì gã ta chính là một người đáng để hợp tác.
Trái lại, tối nay cô sẽ để cho gã ta biết vì sao bông hoa lại có màu hồng như vậy.
Cô bình chân như vại ngồi trên ghế, quan sát Hình Kiện chạy đến dưới gầm giường như một kẻ trộm, gã ta lục lọi ra được một cái hũ, lại lục lọi ở bên trong hũ. Một lúc lâu, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ dài và một quyển sổ cái.
Hình Kiện ôm lấy hộp gỗ và sổ sách chạy tới, đặt lên bàn. Vừa mới mở ra, một chồng tiền giấy đầy ắp ở bên trong lộ ra ở trước mắt.
"Uầy, chị Cố, đây là sổ sách, mỗi một đơn hàng em đều nhớ rõ ràng, không có một chút tham ô nào đâu." Hình Kiện vỗ ngực, gã ta bày sổ sách ra trước mặt Cố Nguyệt Hoài, lấy từng xấp tiền giấy đã được cột kỹ bày ra ở trên bàn.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười khi quan sát dáng vẻ đang mong chờ được kiểm tra của gã ta.
Cô tiện tay cầm quyển sổ sách, lật xem từng trang từng trang, bắt đầu từ khoản tiền thuê kho hàng này cho đến tiền mua t.h.u.ố.c lá và rượu cho Triệu Ngọc Long, lại đến doanh thu hằng ngày của phố lương thực. Toàn bộ khoản tiền đều được đánh dấu rõ ràng và số tổng không hề thiếu.
Trang cuối cùng, dòng chữ "Tổng cộng" được đồ rất đậm: 12.360 đồng.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, hơn mười ngàn đồng. Lúc này mới có nửa tháng ngắn ngủi trôi qua, đủ để thấy lợi nhuận trong đó lớn đến nhường nào.
Điều quan trọng nhất chính là số tiền kia đối với cô mà nói, đó chính là lợi nhuận thuần túy.
Đời trước lúc này, cô còn đang vì chuyện ở trong nhà mà đau khổ. Đời này, cô đã trở thành "Nhà có mười ngàn đồng", giàu có gấp mười lần. Với điểm này, xem như đời này cô sống không uổng, tối thiểu nhất là cô có thể để cho người nhà có cuộc sống sung túc.