Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 512: Chương 512




Hình Kiện cười nói: "Xin thưa! Chị Cố yên tâm, chỉ cần anh ta thật sự có mặt ở thành phố Phong này, bảo đảm ngày mai tin tức sẽ nằm ở trên tay của chị!"

Nếu Tống Kim An thật sự có thể giải quyết xong Thái Lan và xưởng Lưu Ly, gã ta sẽ xin lỗi anh ta vì lúc trước đã tẩn anh ta một trận. Đương nhiên là gã ta sẽ biểu đạt sự day dứt của mình ở trong lòng, cũng không thể thật sự nói ngay ra được. Nếu không thì chẳng phải là gã ta cũng sẽ vạch trần thân phận đồng lõa của mình hay sao?

Gã ta cũng không phải sợ Tống Kim An trả thù, mà chỉ là hiện tại gã ta đang bày sạp hàng lớn nên thật sự không có cách nào đối phó anh ta được.

Lúc hai người quay lại phố lương thực, đám người thằng Bảy đã vận chuyển toàn bộ lương thực tới đây, gà và thỏ thành đàn, trứng gà nhiều đến mức có thể chất thành một ngọn núi, càng đừng đề cập tới số lương thực thô chiếm hơn phân nửa diện tích của nhà kho.

Nguyệt

Hình Kiện cảm thán nói: "Chị Cố, chị thật sự quá lợi hại mà, nhiều lương thực như vậy mà chị cũng có thể làm ra được cùng một lúc. Việc vận chuyển số lương thực này tới đây cũng không phải một chuyện dễ dàng gì, đúng chứ? Nhiều lương thực như vậy, có thể chống đỡ được mười ngày nửa tháng."

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày một cái, hỏi: "Mười ngày nửa tháng ư? Chậc, đến lúc đó, có lẽ tôi chưa chắc có thời gian tới đây."

Cô còn muốn ở nhà chờ đợi Yến Thiếu Ngu. Lỡ đâu sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ và về nhà, trùng hợp đúng vào lúc cô đến thành phố Phong, bỏ lỡ cuộc gặp gỡ anh thì làm sao bây giờ?

Hình Kiện suy nghĩ, đúng là như thế, gã ta nói: "Chị Cố để lại một cái địa chỉ đi. Đến lúc đó, em có thể dẫn người tới vận chuyển lương thực."

Tuy rằng hơi phiền toái một chút, nhưng dù sao cũng là bọn họ đang đợi ở phố lương thực. Lỡ đâu lương thực không đủ, vẫn còn có một nơi để có thể đi qua đó thông báo một tiếng, chứ không phải là không biết gì như kẻ mù và chỉ có thể chờ đợi Cố Nguyệt Hoài tới đưa lương thực.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, nói: "Thành phố Chu Lan, huyện Thanh An, đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Đến lúc đó, mọi người đi qua đó trực tiếp hỏi thăm là được. Tuy nhiên, qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ tới thành phố Hoài Hải. Nếu thật sự muốn đi tới đó, mọi người không có cách nào cho tôi biết được đâu. Như vậy đi, lúc lương thực sắp hết, mọi người trực tiếp đăng báo đi, tôi nhìn thấy sẽ tới đây."

Hình Kiện thở dài nói: "Cũng chỉ còn cách này thôi. Đúng rồi, lần trước nghe nói là chị sắp kết hôn. Đến lúc đó, lúc cử hành hôn lễ chị cũng đừng quên mời em đó nha. Nói thế nào thì em cũng được xem như là em trai của chị mà, đúng chứ? Dù sao em cũng phải đi qua đó cổ động một chút."

Nói đến đây, Hình Kiện nháy mắt ra hiệu với cô, một dáng vẻ hóng hớt chuyện đầy hèn mọn làm cho khuôn mặt anh tuấn của gã ta giảm bớt đi rất nhiều.

Cố Nguyệt Hoài đỡ trán nói: "Đưa chứng cứ phạm tội của Thái Lan cho tôi. Sáng mai, tôi lại tới, chúng ta trực tiếp gặp nhau ở cổng vào phố lương thực."

Hình Kiện gật đầu nhẹ nói: "Được rồi! Em đưa chị về nhà khách trước đã."

Hai người rời khỏi phố lương thực, Hình Kiện đưa Cố Nguyệt Hoài đến nhà khách. Cô còn chưa bước vào cửa, đã nhìn thấy Cố Tích Hoài đang ngồi đợi ở cửa nhà khách. Khuôn mặt của anh ấy nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt của anh ấy hết sức khó coi.

Khóe miệng của Cố Nguyệt Hoài giật một cái, nói: "Anh ba, anh ngồi ở đây làm gì? Đi, đi vào thôi."

Hình Kiện cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, gã ta lập tức trông thấy ánh mắt sắc bén của Cố Tích Hoài đang nhìn chằm chằm vào mình. Mí mắt của gã ta giật giật, nhỏ giọng nói với Cố Nguyệt Hoài: "Chị Cố, em đi trước nha, đi đây!"

Nói xong, gã ta cũng không dám nấn ná thêm nữa, chạy mất nhanh như chớp.

Cố Tích Hoài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Hình Kiện đã chạy xa. Mãi cho đến khi người chạy khuất bóng, anh ấy mới quay đầu lại nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Là một người anh trai, anh ấy thực sự không thể chịu đựng chuyện em gái của mình "Trêu hoa ghẹo nguyệt" ở bên ngoài. Lúc này mới đến chưa được bao lâu, vậy mà cô lại có thể chạy nhảy suốt ngày ở bên ngoài sao?

Ban đầu, anh ấy còn cho rằng sau khi đã giảm béo, tính tình của Cố Nguyệt Hoài cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng hôm nay xem ra, chẳng có ai là hoàn mỹ cả. Cô vẫn có khuyết điểm của mình. Dù cô đã đăng ký kết hôn với Yến Thiếu Ngu rồi, nhưng cô vẫn cùng người đàn ông khác xuất hiện cùng lúc vào đêm hôm khuya khoắt như thế này, chuyện này có đúng không?

Nghĩ như vậy, Cố Tích Hoài lạnh lùng quát lên: "Cùng anh quay về! Anh có lời muốn nói với em!"

Cố Nguyệt Hoài quan sát bóng lưng lửa giận ngút trời của Cố Tích Hoài, cô xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.

 

Đương nhiên là cô biết Cố Tích Hoài đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô sống lâu như vậy rồi, cô vẫn thật sự không hiểu được tình cảm của nam và nữ ở thời đại này hễ liếc nhau một cái là ngượng ngùng ngay. Cô ở chung với Hình Kiện, gã ta cũng chỉ xem cô là chị cả.

Huống hồ, liên lạc vào ban đêm đúng là một hành động bất đắc dĩ, không thể trách cô được mà!

Nghĩ thì nghĩ, Cố Nguyệt Hoài vẫn nhắm mắt đi theo bước chân của Cố Tích Hoài. Nói nhiều như vậy cũng đều vô dụng thôi. Cô vẫn nên nhanh chóng xoa dịu cơn lửa giận của anh ấy trước đã. Về phần giải thích như thế nào, cô đã có cớ.

Cố Tích Hoài quay về phòng của mình, Cố Nguyệt Hoài cũng rất tinh ý mà đi vào theo anh ấy.

"Nói đi, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cố Tích Hoài ngồi ở trên chiếc giường đơn, đếm số lượng túi lương thực mình đã mua hôm nay, anh ấy chợt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Lúc này, lửa giận của anh ấy đã thoáng giảm bớt đi một chút, nhưng anh vẫn cần một lời giải thích.

Anh ấy hiểu rất rõ nhân phẩm của Cố Nguyệt Hoài. Nếu cô thật sự muốn thay người đàn ông khác thì cơ bản là cô sẽ không lén lút như thế đâu.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, nói: "Lần trước, lúc em tới thành phố Hoài Hải đã gặp phải bọn buôn người ở thành phố Phong. Bọn chúng bắt cóc em, lúc đó em đã quen biết được người này. Anh ta tên là Hình Kiện, trong nhà trước kia làm quan, sau này gia cảnh lụi bại, anh ta đã cứu em."

Sau khi Hình Kiện và cô cùng nhau thỏa thuận xong, gã ta mới thả cô đi. Nói như vậy, đây cũng được xem là cứu cô... Đúng không nhỉ?

"Cái gì? Bọn buôn người sao? Chuyện này tại sao em lại không thành thật nói ra cho anh biết cơ chứ?" Vừa nghe thấy lời ấy, Cố Tích Hoài giật nảy mình. Dọc con đường này, anh ấy cũng đã gặp không ít tình huống như thế này và anh ấy cũng biết rõ những người phụ nữ bị bắt cóc sẽ gặp phải cảnh ngộ gì.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, cười nói: "Chuyện này không quan trọng, không phải là anh muốn nghe em giải thích hay sao?"

Nét mặt của Cố Tích Hoài nặng nề, anh ấy lắc đầu nói: "Sao chuyện này lại không quan trọng hả? Cố Nguyệt Hoài ơi là Cố Nguyệt Hoài, em thật sự là rất to gan mà, ngay cả chuyện lớn như vậy mà em cũng dám giấu diếm cha, giấu diếm anh và cả anh cả nữa. Còn có cái gì mà em không dám làm nữa không?"

Mí mắt của Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô nói: "Anh ba, anh còn muốn nghe nữa hay không đây? Hôm nay cũng không phải là lúc để quở trách em mà."

"Đã biết là anh ta cứu em, còn có cái gì để nói nữa đâu chứ? Lúc này, em đặc biệt tìm tới đây không phải bởi vì mua lương thực, mà chính là vì muốn cảm ơn anh ta đúng không?" Nét mặt của Cố Tích Hoài lộ ra vẻ đã nhìn thấu tất cả, anh ấy tức giận trừng mắt liếc cô.

Anh ấy lại nói tiếp: "Em nói sớm cho anh biết thì chúng ta có thể cùng nhau mời anh ta ăn một bữa cơm là được rồi. Em lén lút như vậy làm gì chứ?"

Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: "Không phải lén lút, mà là em có chính sự."

Trên mặt của Cố Tích Hoài bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, ha ha nói: "Ồ? Vậy em nói thử xem, chính sự gì vậy hả?"

Cố Nguyệt Hoài cũng không nóng vội nói ra chuyện này, cô chậm rãi ngồi xuống, còn cầm lấy bình thủy rót cho bản thân một ly nước. Chẳng qua cô đã quen uống nước ở trong không gian nên loại nước đun sôi để nguội bình thường này thật vô vị. Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Phố lương thực có được tính là chính sự hay không?"

Tim của Cố Tích Hoài đập nhanh một nhịp, anh ấy nghi ngờ hỏi lại: "Phố lương thực ư? Chuyện này có liên quan tới phố lương thực chứ?"

"Vậy là anh không biết rồi, cái người Hình Kiện vừa rồi chính là ông chủ của phố lương thực."

Dứt lời, bầu không khí ở bên trong căn phòng lập tức lâm vào tĩnh lặng. Ánh mắt của Cố Tích Hoài lom lom nhìn nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài, hỏi: "Em nói thật chứ?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nói: "Ừm, lần trước em đến thành phố Hoài Hải chính là vì muốn bán đồ trang sức mà bà đã để lại. Chắc hẳn là anh phải biết rằng lúc ấy em đã bán được không ít tiền. Sau này, em và Hình Kiện hùng hạp làm ăn. Cuối cùng, em ra tiền, còn anh ta ra sức để thành lập nên phố lương thực vang bóng một thời này, cho nên nói đúng ra, em cũng được xem như là một nửa chủ nhân của phố lương thực này đó."

Khuôn mặt của Cố Tích Hoài cả kinh. Một lúc lâu sau, anh ấy mới hít sâu mấy hơi để đè ép cảm xúc xuống. Ngược lại, anh ấy nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt có chút phức tạp. Anh ấy vốn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu rõ em gái nhà mình rồi. Ai ngờ rằng đó chỉ là bề ngoài mà thôi!

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.