Hình Kiện đang ngồi ở hàng khế trước vểnh tai lên nghe, nghe thấy hai cái tên “Hoàng Thịnh” và “Điền Tĩnh” xa lạ, trong lòng cồn cào muốn biết chân tướng, nhưng hai người kia như thể đang chơi đố, không nói rõ gì cả.
Nhưng nghe Cố Nguyệt Hoài nói bốn chữ “chấm dứt hợp đồng”, gã ta biết Điền Tĩnh này là một người khá quan trọng.
Tống Kim An giật mình, thảo nào, thảo nào lúc vừa mới ký hợp đồng còn phải thêm một câu quyền chấm dứt hợp đồng thuộc về cô ây, thì ra cô ấy đã sớm nghĩ đến, chỉ là, cô ấy qua không tin tưởng anh ta.
Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không phải người thiếu hiểu biết đến vậy.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, trong lòng thầm cười hai tiếng, anh ta cảm thấy số lần còn ít sao?
Kế tiếp dọc đường Cố Nguyệt Hoài nhắm ngắm nghỉ ngơi, không nói chuyện nữa, thấy thế Tống Kim An cũng không nhắc lại nữa.
Xe chạy thẳng một đường đến nhà khách, Cố Tích Hoài cầm mấy túi lương thực, trên mặt tràn đầy lo lắng nhìn xung quanh, thấy anh ấy, Tống Kim An ngẩn người: “Anh ba Cố cũng đến thành phố Phong sao?”
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh ta: “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?”
Cố Nguyệt Hoài mở cửa bước xuống xe, Cố Tích Hoài vừa nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó thấy Tống Kim An xuống xe, vẻ mặt anh ấy lại trở nên vi diệu, thật ra anh ấy không tiếp xúc quá nhiều với Tống Kim An, chỉ biết Cố Nguyệt Hoài cũng không thích người này.
Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài ý hỏi, không rõ vì sao ở thành phố Phong xa xôi như vậy cũng có thể gặp Tống Kim An.
Cố Nguyệt Hoài làm như không nhìn thấy, cũng không muốn nói với người nhà nhiều về chuyện của Tống Kim An, nhân tiện nói: “Anh, chuyện ở thành phố Phong đã giải quyết gần xong rồi, chúng ta nhanh chóng trở về đi, đỡ cho cha và anh cả chị dâu cả lo lắng.”
Cố Tích Hoài ừ một tiếng, rồi gật đầu chào hỏi Tống Kim An sau đó cùng Cố Nguyệt Hoài đi về nhà khách.
Hình Kiện xuống xe, nhìn vẻ mặt cô đơn của Tống Kim An, trong mắt gã ta hiện lên vẻ hóng hớt, nhưng cũng không thăm dò gì.
Gã ta vươn vai, cười ha ha nói: “Đồng chí Tống, nếu chuyện đều đã xong xuôi rồi, tôi cũng phải về đây. Đúng rồi, tôi vẫn sống ở phố lương thực, nếu anh có chuyện gì có thể phái người đến tìm tôi, đi đây!”
Hình Kiện vẫy tay rời đi, để lại một mình Tống Kim An.
Anh ta đứng ở đó một lúc rồi mới lên xe rời đi.
*
Cố Nguyệt Hoài và Cố Tích Hoài ngồi xe lửa trở về huyện Thanh An, lúc đến nơi đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Đầu tiên hai người đến tiệm cơm Quốc Doanh để ăn hai đĩa bánh sủi cảo, sau đó với về đại đội sản xuất.
Vừa về đến đại đội thì thấy khói bếp của mọi nhà đều đang lượn lờ, trên đường thỉnh thoảng lại gặp một người, trên mặt ai cũng mai theo nụ cười thoải mái, Cố Tích Hoài có chút ngạc nhiên, ngẫu nhiên hỏi hai câu mới biết là mọi người kết bạn đi thành phố Phong một chuyến.
Cố Tích Hoài ngạc nhiên hít một hơi, sau đó xúc động nói: “Phố lương thực thực sự đã cứu rất nhiều người.”
Cố Nguyệt Hoài cười nhưng không nói gì, đúng là cứu rất nhiều người, không chỉ về cơ thể mà còn cả tinh thần, ở thời đại này mọi người đều là có lương thực trong tay sẽ không lo sợ, sự tồn tại của phố lương thực đã giúp rất nhiều người đỡ được áp lực trong lòng.
Hai người còn chưa vào sân, Yến Thiếu Đường đã hét to: “Chị, chị đã về rồi!”
Bây giờ suy nghĩ của cô bé đã rất rõ ràng, có thể tự mình rửa mặt, ăn uống và đi vệ sinh mà không gặp vấn đề gì, đã trở thành một đứa trẻ bốn tuổi bình thường, à không, là đứa trẻ năm tuổi, sắp phải đến trường và bắt đầu học chữ.
Cố Nguyệt Hoài vừa vào sân liền ôm lấy Yến Thiếu Đường cười nói: “Thiếu Đường nặng lên rồi.”
Bây giờ cân nặng cũng phải gấp đôi lúc nhặt về, dương mặt nhỏ nhắn trong veo, vuốt rất có xúc cảm, không thể không nói, thật có cảm giác thành tựu nuôi lớn một cô bé.
Cánh tay nhỏ nhắn đầy thịt của Yến Thiếu Đường ôm cổ Cố Nguyệt Hoài, có chút ngại ngùng dán vào má cô.
Yến Thiếu Ly bưng nước đường đi ra, thấy Cố Nguyệt Hoài thì không khỏi cười nói: “Chị dâu về rồi à?”
Bây giờ cô ấy như được đả thông hai mạch nhâm đốc, gọi chị dâu, cũng không ngại Cố Nguyệt Hoài nhỏ tuổi.
Nguyệt
“Chị dâu cả, Tích Hoài, hai người bình an trở về là tốt rồi.” Yến Thiếu Ương cũng nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn thấy hai người bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy đã từng nghe nói thành phố Phong rất loạn, cũng may không xảy ra chuyện gì.
“Đã trở về.” Cố Nguyệt Hoài đưa Yến Thiếu Đường cho Yến Thiếu Ly sau đó đi ra sau nhà, kiểm tra tiến độ của nhà.
Có thể nhìn ra được công trình rất gấp gáp, trong hai ngày ngôi nhà đã cao hơn hai ngày trước.
“Bé!” Đôi mắt của Cố Đình Hoài sáng lên, anh ấy trèo qua bức tường cao bằng nửa người chỉ trong vài giây.
Cố Chí Phượng vốn đang làm việc, nghe thấy tiếng hét của Cố Đình Hoài lúc này ông ấy mới ngẩng đầu lên, đặt các dụng cụ trên tay xuống rời đi ra ngoài, nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới cười nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn vạt áo ướt sũng của Cố Chí Phượng, cau mày nói: “Cha, con đã bảo cha bớt làm việc chân tay mà.”
Cố Chí Phượng cười ngượng ngùng: “Không làm, về nha thôi.”
Ông ấy không ngồi yên được, cũng muốn trước khi Thiếu Ngu về có thể xây xong nhà, đến lúc đó kết hôn ở nhà mới không phải rất vẻ vang sao? Cũng sợ công nhân lười biếng nên ngày nào cũng đến giám sát.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn ông ấy một cái, không nói chuyện mà dẫn đầu đi về.
Cố Chí Phượng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài nói nhỏ với Cố Đình Hoài: “Em gái của con càng ngày càng hung dữ, chờ Thiếu Ngu trở về nên khuyên thằng bé kiên nhẫn một chút.”
Khóe miệng của Cố Đình Hoài giật giật, không nói gì chỉ nhìn Cố Chí Phượng rồi đi theo Cố Nguyệt Hoài về nhà.
Vừa vào nhà đã thấy Cố Tích Hoài đang cầm cốc nước uống ừng ực, uống xong thì để cái cốc “rầm” một cái xuống, còn trịnh trọng hằng giọng, vẻ mặt thần bí.
Cố Đình Hoài có chút nghi ngờ đi đến sờ trán Cố Tích Hoài: “Thằng ba, em bị sốt à?”
Cố Tích Hoài tức giận đẩy tay Cố Đình Hoài ra: “Sốt cái gì, đừng có nói nhảm, em chó chuyện quan trọng muốn nói! Lần này đi thành phố Phong em đã biết một bí mật lớn về Cố Nguyệt Hoài, có muốn nghe không, có muốn không?”
Cố Nguyệt Hoài ngồi còn chưa nóng m.ô.n.g mí mắt liền giật mạnh, đột nhiên cô rất hối hận vì đã dẫn người đến thành phố Phong.
Cái đồ miệng rộng này, vừa trở về đã giống như cái thìa lỗ to, tiết lệ tất cả bí mật của cô.
Yến Thiếu Ly chớp mắt, vẻ mặt tò mò: “Anh ba Cố, chuyện gì vậy à? Chị dâu của em có thể có chuyện gì?”
“Ha, chuyện lớn!” Cố Tích Hoài thừa nước đục thả câu, nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài một cái, đợi đến lúc mọi người gần như bùng nổ thì ném ra một cái búa tạ: “Phố lương thực, ông chủ đứng sau phố lương thực, mọi người có biết là ai không?”
Cố Tích Hoài áp dụng sâu sắc quan điểm, tôi bị sốc thì mọi người cũng phải bị sốc.
Mọi người không khỏi nín thở cho đến khi Yến Thiếu Ương nhỏ giọng hỏi: “Là chị dâu?”
“Bốp bốp.” Cố Tích Hoài vỗ tay, cho Yến Thiếu Ương một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy.
Cố Nguyệt Hoài có chút đau đầu nghe xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh, chưa kể, sau khi Cố Tích Hoài cường điệu mọi chuyện, mức độ chấn động của chuyện này đã tăng lên không ít.