Cố Đình Hoài cảm thấy cuống họng hơi đau rát, anh ấy há to miệng. Một lúc lâu sau, anh ấy nói không nên lời.
"Anh mau đi bắt đầu làm việc đi anh cả. Anh suy nghĩ một chút, ban đêm quay về nói với em." Cố Nguyệt Hoài biết hiện tại tâm trạng của anh ấy kích động nên cô cũng không có thúc giục cái gì. Cô chỉ vẫy tay với anh ấy rồi xoay người lại.
Lời nói này của cô cũng không phải hoàn toàn là giúp anh ấy, quả thật là thành phố Phong càng ngày càng náo nhiệt, cô cần người nhà giám sát một chút.
Trong bốn tháng qua, thu nhập của phố lương thực đã tăng trưởng theo cấp số nhân. Bởi vì cái gọi là tiền tài làm lay động lòng người, dù cô có tin tưởng Hình Kiện đến đâu, cô cũng khó tránh khỏi sinh lòng lo lắng tới vấn đề tiền bạc. Ngoài ra, Tống Kim An vẫn còn đang chờ đợi ở thành phố Phong, tất nhiên anh ta sẽ là tai mắt của Tống Lâm.
Sau khi biết lợi nhuận khổng lồ của phố lương thực, Tống Lâm sẽ không chỉ đứng nhìn 90% lợi nhuận rơi vào túi của cô, ông ta sẽ nghĩ ra mọi biện pháp để sửa đổi hợp đồng, mà người có thể gián tiếp lợi dụng cũng chỉ có một mình Hình Kiện thôi.
Cố Đình Hoài đi tới thành phố Phong cũng có thể âm thầm nguyh trang để theo dõi mọi thứ giúp cô. Về điểm này, tất nhiên là cô tin tưởng người nhà hơn một chút.
Huống hồ Cố Đình Hoài có thể trực tiếp liên hệ với cô. Sau này, nếu như cô không rảnh rời khỏi quân khu, anh ấy có thể thành lập một đường dây chuyển phát nhanh để vận chuyển lương thực từ thành phố Hoài Hải đến thành phố Phong. Cứ như vậy, cũng được xem như là anh ấy đã chiếm được một vị trí trong "Ngành chuyển phát nhanh" này.
Vốn dĩ cô không có dự định lấn sân sang lĩnh vực này, cô một lòng muốn Cố Đình Hoài ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử và anh ấy cũng có thể ngày ngày ở cạnh Bạch Mân. Tuy nhiên, nếu anh ấy đã muốn lập nghiệp, đương nhiên là cô em gái này phải giúp anh ấy một tay rồi.
Buổi chiều, Cố Nguyệt Hoài lại chạy đến nhà mới, cần cù chăm chỉ lao động ở bên trong không gian Tu Di.
Bên trong không gian hoàn toàn là bốn mùa như mùa xuân như trước đây. Lúc mới có được không gian, thời gian bất tiện nên cô vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu qua tốc độ dòng chảy trong không gian. Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng thí nghiệm, cũng được xem như là cô đã hiểu rõ.
Lúa nước và lúa mạch đều là sinh trưởng hai gốc ra trong một ngày, cây ăn quả có thể phát triển chỉ trong vòng một ngày. Thứ khó sinh trưởng duy nhất là dược liệu, dược liệu càng quý giá thì thời gian sinh trưởng càng lâu. Những dược liệu phổ biến như: sài hồ, mạch môn, các loại khác cũng tốn thời gian rất ngắn.
Sau khi hiểu rõ về tốc độ dòng chảy thời gian, cô dành hơn phân nửa thời gian trong ngày ở bên trong không gian Tu Di.
Trứng gà và con thỏ cũng được lần lượt được thu hoạch từng đợt. Quả là một mùa bội thu. Ngoài ra, hiện tại nghé con đã lớn, việc kéo cối xay đã không thành vấn đề nữa. Cô cũng xay không ít lương thực tinh được cất trữ ở bên trong nhà tranh, cung cấp cho người nhà của mình ăn.
Bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc đi ra ngoài, cô chỉ cảm thấy đau lưng thôi.
Cố Nguyệt Hoài duỗi chân ra, cô liếc qua căn phòng mới trống rỗng. Bởi vì nơi này rộng rãi, cho nên bên trong căn nhà mới có rất nhiều phòng và mỗi người đều có phòng riêng. Căn phòng này nằm ở phía sau cùng, dù sao thì nó cũng yên tĩnh và vắng vẻ, là căn phòng mà cô đã chọn lựa từ lâu.
Chính xác mà nói, trong lúc vẽ bản thiết kế, cô đã lựa chọn căn phòng này rồi.
Căn phòng này rất lớn, cho dù có bày biện thêm đồ đạc cũng sẽ không lộ ra vẻ chật chội, ở bên cạnh còn có một phòng tối đee chứa đồ nữa.
Lúc này, ở bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng của Cố Tích Hoài: "Bé ơi? Bé ơi, em có ở bên trong phòng không? Có người tới tìm em kìa!"
Cố Nguyệt Hoài đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Tích Hoài không ngừng vẫy tay gọi cô, cô nhướng mày một cái, hỏi: "Ai vậy?"
Trong khoảng thời gian này, cũng chỉ có Vạn Thanh Lam và Trình Lăng tới tìm cô hai lần, bọn họ tới nhà dùng bữa tối rồi rời đi, những người khác cũng từng tới nhà cô qua.
Cố Tích Hoài lắc đầu, đáp: "Chưa từng thấy qua, một người phụ nữ rất có khí chất."
Câu nói này làm cho Cố Nguyệt Hoài hồ đồ, phụ nữ, rất có khí chất ư? Đây là lời đánh giá gì vậy chứ?
Nguyệt
Cô nghi ngờ liếc nhìn Cố Tích Hoài. Lúc đi ra sân trước, cô nhìn thấy Ngụy Lạc đang đứng ở đó, gương mặt lộ ra vẻ rất kinh ngạc.
Cô bước nhanh lên trước, hỏi: "Tổng biên tập? Hôm nay, sao chị lại có thời gian rảnh tới đây vậy?"
Ngụy Lạc mỉm cười, nói: "Chị đâu còn là tổng biên tập gì nữa đâu? Em cứ trực tiếp gọi tên của chị là được."
Cố Nguyệt Hoài kéo cánh tay của bà ấy, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần rất quen thuộc và thân thiết: "Khó mà làm được. Lúc trước, chị Ngụy đã chăm sóc cho em như thế. Bây giờ, bắt em gọi họ tên của chị, em lại không gọi được đâu. Đi thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Cố Tích Hoài ở một bên hết sức kinh ngạc, anh ấy còn chưa từng thấy Cố Nguyệt Hoài thân mật với ai như vậy.
Sau khi vào phòng, Cố Nguyệt Hoài tự tay pha trà cho Ngụy Lạc. Trà được trồng ở trong không gian tất nhiên phải có chất lượng cao, hương trà tràn ngập bốn phía trong phòng.
Cố Nguyệt Hoài đưa trà cho Ngụy Lạc, cô có chút hiếu kỳ đánh giá bà ấy vài lần. Mấy tháng không gặp, một tổng biên tập Ngụy đã từng mang nét buồn nhẹ giữa hai hàng lông mày tựa như thay da đổi thịt biến thành một người hoàn toàn khác. Cả người bà ấy cực kỳ thoải mái, mang theo hương vị tự do.
Giọng nói của cô cũng mang theo mấy phần nhẹ nhõm, hỏi: "Chị Ngụy, gần đây chắc hẳn là chị sống rất vui vẻ phải không?"
Ngụy Lạc khẽ nhấp một ngụm nước trà, cười nói: "Em nhìn ra từ đâu vậy?"
Mặc dù bà ấy đã bước vào tuổi trung niên. Lúc cười lên, đuôi mắt của bà ấy cũng có nếp nhăn, nhưng đúng như Cố Tích Hoài đã nói, một người phụ nữ trưởng thành từng trải qua bao sóng gió cuộc đời, lại là một người phụ nữ xinh đẹp có khí chất không diễn tả được thành lời.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không có trả lời, nói: "Hôm nay, chị Ngụy lại tới tìm em là có chuyện gì vậy?"
Đuôi lông mày của Ngụy Lạc nhướng lên, khắp khuôn mặt của bà ấy đều là nụ cười nhẹ, nói: "Tin tức tốt."
Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài hơi nhắm lại, không chờ cho bà ấy kịp mở miệng nói ra, cô đã trực tiếp suy đoán: "Là chuyện liên quan tới Hoàng Thịnh sao?"
Ngụy Lạc hơi ngạc nhiên, bà ấy hơi xúc động nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói: "Chị đã sớm nói rằng em có tài năng để làm nghề này, trực giác của em hoàn toàn chính xác và nhạy bén, đáng tiếc." Nói xong, bà ấy nói tiếp: "Đúng vậy, Hoàng Thịnh sắp bị xử b.ắ.n rồi."
"Cũng được xem như là thay trời hành đạo." Cố Nguyệt Hoài cong môi cười, nhưng trong ánh mắt không có ý cười.
Hoàng Thịnh c.h.ế.t chưa hết tội. Đời trước và đời này cộng lại, một mình anh ta đã g.i.ế.c mấy mạng người, anh ta nên sớm đền mạng từ lâu rồi.
Ngụy Lạc gật đầu, bà ấy trầm mặc một lát, nói: "Còn có một việc nữa. Chị chuẩn bị đi Hương Giang."
Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, hỏi: "Lý Hướng Tiền không làm giáo viên dạy ban đêm nữa sao? Thầy ấy sắp trở về rồi sao?"
Ngụy Lạc ngẩn người, bà ấy chợt khẽ cười một tiếng: "Em có thể đừng quá sắc bén như vậy được không?"
Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày, cô thở dài một tiếng. Nếu như có thể, cô cũng không muốn Ngụy Lạc rời khỏi đây đâu. Hai người cũng được xem như là bạn tốt lâu năm. Tuổi tác của bà ấy cũng không còn nhỏ, bà ấy phải lặn lội đường xa đi tới Hương Giang và cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Hơn nữa, Chung Linh được nghi ngờ là bạn gái của giáo viên ban đêm Lý Hướng Tiền trông có vẻ không phải là hạng người lương thiện gì cả.
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu từ xưa đã có, cô không cho rằng Chung Linh sẽ là người kính trọng mẹ chồng của mình.
"Một khi Lý Hướng Tiền và Chung Linh rời đi, lớp học ban đêm sẽ có người khác tiếp quản thôi, không cần lo lắng. Thật ra, quyết định này cũng là do Lý Hướng Tiền quyết định. Thằng bé bảo rằng chị đã nghỉ việc nhiều năm, nên bảo chị dứt khoát rời khỏi đây và tới Hương Giang định cư."
Dứt lời, Ngụy Lạc im lặng, sắc mặt có chút ảm đạm: "Tuy rằng chị đã rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng nhưng Lý Nguyên vẫn không ngừng dây dưa. Nếu chị tiếp tục ở đây thì chị mãi mãi cũng không thể thoát khỏi ông ta được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến chị đồng ý."
Thấy bà ấy như thế, Cố Nguyệt Hoài cũng không biết nên nói cái gì để khuyên nhủ bà ấy nữa.
Lý Nguyên là tên cặn bã. Bà ấy đã bị ông ta quấn lấy nhiều năm. Có lẽ rời khỏi đây mới chính là quyết định tốt nhất dành cho Ngụy Lạc.
Cố Nguyệt Hoài chống cằm, ngón tay cô gõ nhẹ lên mặt bàn, thở dài nói: "Đáng tiếc, chị Ngụy không được ăn kẹo mừng của em rồi."
Đầu tiên là Ngụy Lạc kinh ngạc, sau đó bà ấy cảm thán nói: "Rõ ràng là tuổi tác của em không lớn lắm, vậy mà em sắp kết hôn rồi."
Cố Nguyệt Hoài chỉ cười không nói thêm gì, hai người nói chuyện thêm một lát. Ngụy Lạc mới chào tạm biệt cô rồi rời đi. Cô quan sát bóng lưng bà ấy đạp xe đạp rời đi, trên mặt của Cố Nguyệt Hoài cũng có chút thất vọng, lời chào tạm biệt này, có thể cả một đời bọn họ cũng sẽ không thể gặp lại nhau được nữa.