Tên tuổi của “thần y” ngược lại không hấp dẫn Lý Tự Ngôn bằng chức nghiệp “quân y” này, ông ấy cũng không tin người buổi tối ngày đó cứu Lý Nhĩ Tân trở về từ trạng thái c.h.ế.t lâm sàng lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Mà làm một vị bác sĩ, một con người yêu nước, quân y luôn có thể được người khác tôn sùng.
Mơ ước của Lý Tự Ngôn chính là làm một quân y, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại ổn định ở huyện Thanh An, làm một vị bác sĩ ngoại khoa ở chỗ này, ông ấy kết hôn sinh con ở nơi này, an cư lập nghiệp, không còn dâng lên ý định rời đi.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Đúng vậy, quân khu thứ tám của thành phố Hoài Hải.”
Lý Tự Ngôn nhìn Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, ánh mắt phức tạp.
Ông ấy đương nhiên biết làm quân y phiền toái biết bao nhiêu, tuổi tác cô còn nhỏ như thế đã có thể gia nhập quân khu làm quân y, đủ để thuyết minh sau lưng cô có bối cảnh lớn, vả lại lần trước ở trên xe lửa ông ấy cũng nhìn thấy, đây không phải là một cô gái đơn giản.
Lý Tự Ngôn không hỏi nhiều nữa, ông ấy thở dài: "Vậy cô cứ ở lại ngoại khoa, đi theo tôi học tập.”
“Thật tốt quá!” Bạch Mân vui mừng khôn xiết, kéo lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài hồi lâu không bỏ.
Bên môi Cố Nguyệt Hoài cũng nở nụ cười nhàn nhạt, có thể học thêm chút bản lĩnh trước khi đến quân khu, cũng là chuyện tốt.
Cứ như vậy, Cố Nguyệt Hoài ở lại bệnh viện huyện, không cần tham gia lớp huấn luyện với mọi người đến từ đại đội, chỉ cần đi theo bên cạnh Lý Tự Ngôn, học hỏi tri thức về phương diện giải phẫu với ông ấy, ngày tháng như vậy tiếp tục trôi qua một tháng.
Trong thời gian này, Cố Nguyệt Hoài đã cùng Cố Đình Hoài đến thành phố Phong một chuyến, lại đưa qua số lượng lương thực lớn.
Về việc Cố Đình Hoài đi đến thành phố Phong trước để hỗ trợ Hình Kiện, người sau không hề có chút ý kiến, ngược lại mừng rỡ mặt mày hớn hở, gã ta thẳng thắn nói bản thân thật sự không muốn tiếp tục thương nghị với Tống Kim An nữa, anh cả nhà họ Cố đến, đúng lúc giải cứu gã ta.
Tống Kim An người này, càng ngày càng bới lông tìm vết, nói chuyện với người khác lúc này cũng giở giọng quan trên, làm khó xử người khác cũng không chút khách khí.
Hình Kiện là loại người ghét nhất những lễ nghi phiền phức, mỗi lần ở cùng một chỗ với Tống Kim An, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Với sự giúp đỡ của Hình Kiện, Cố Đình Hoài đã đứng vững vàng gót chân ở thành phố Phong dễ như trở bàn tay.
Còn có một điều rất quan trọng, đó chính là không lâu sau khi hợp đồng giữa Tống Kim An và phố lương thực được ký kết, quản đốc Thái Phượng Bình của xưởng Lưu Ly tại thành phố Phong đã bị điều tra về vấn đề đánh giá rủi ro, ngay sau đó sự kiện tham ô cũng gây xôn xao dư luận lớn, một khoản tiền lớn hai trăm ngàn!
Vụ án tham ô này có nhiệt độ cực cao, thậm chí khiến cho phía trên chú ý, xử tội công khai, b.ắ.n chết.
Còn Tống Kim An bởi vì đã nhổ được khối u ác tính lớn trong nhà xưởng, thành công thừa thế, thuận lợi lên làm chủ nhiệm của Ủy ban Cách mạng thành phố.
Tuổi còn trẻ, bản thân đã có địa vị cao như vậy, tuy rằng trong đó có chiến tích anh ta tự mình bắt được quản đốc Thái Phượng Bình của xưởng Lưu Ly, nhưng bên cạnh đó không thể thiếu quá trình Tống Lâm đứng sau điều hành, đều đã là thời đại nào rồi, có người hỗ trợ, thăng chức là việc sớm muộn.
Khi lần đầu tiên Cố Nguyệt Hoài nghe nói đến tin tức này, chỉ cười nhạt, cũng không có gì ngạc nhiên.
Kiếp trước tuy rằng Tống Kim An không đi đến thành phố Phong, nhưng vẫn giành được một danh hiệu chức quan ở trong thủ đô, có Tống Lâm ở phía trước ra sức lao tới, anh ta chỉ cần làm một tên thuộc thế hệ thứ hai là được, hoàn toàn không cần liều mạng như vậy, thật ra đời này mệnh tốt hơn chút.
Nơi này, điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của cô, là Điền Tĩnh không có đến thành phố Phong.
Nguyệt
Một vụ tham nhũng lớn như Thái Phượng Bình được chấn chỉnh, danh tiếng của Tống Kim An gần như vang vọng toàn bộ nước Z, tất cả các trang báo chí đều đưa tin tức về anh ta, không có lý do gì mà Điền Tĩnh không thấy, nhưng cô ta vẫn luôn không đi, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Điền Tĩnh là một người có được năng lực “tiên tri”, biết rất rõ ràng việc leo lên Tống Kim An đại biểu cho cái gì, nếu không cũng sẽ không “khăng khăng một mực” với anh ta như vậy, hơn nữa hai người là vợ chồng chính thức, theo lý thuyết bất kể có xảy ra chuyện gì cũng phải đi đến cùng nhau mới đúng.
Cho nên, trong một năm Điền Tĩnh rời khỏi huyện Thanh An, đã trải qua chuyện gì kỳ lạ sao?
Cố Nguyệt Hoài mặt mày hơi trầm xuống, cô biết, rời khỏi xu thế xảy ra ở kiếp trước, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô chưa bao giờ xem thường Điền Tĩnh này, cô ta giống như một cây tơ hồng vàng*, gặp phải bất kể khó khăn gì cũng có thể bám vào một vật nào đó để ký sinh, xem ra mặc dù không có Tống Kim An thì vẫn còn có những người như Vương Kim An, Lý Kim An... Tóm lại rất khó đối phó.
*Tơ hồng vàng: thực vật sống ký sinh.
*
Thời tiết xuân về hoa nở đã trôi qua, nắng hè chói chang ngày hè cùng với tiếng ve kêu đang tiến đến.
Sáng sớm Bạch Mân đạp xe đạp chở Cố Nguyệt Hoài đi đến bệnh viện, hai bên bờ ruộng đều là những cây lúa mạch cao ngang nửa người, lúa mạch xanh tơi no đủ treo trên cành, vừa nhìn đã biết năm nay là một năm được mùa.
"Nguyệt Hoài, năm nay nhất định sẽ được mùa! Cuộc sống của người dân nhất định sẽ tốt đẹp." Giọng điệu Bạch Mân tràn đầy vui mừng.
Cố Nguyệt Hoài vòng tay ôm lấy eo Bạch Mân, một bên nhìn về phía ruộng lúa mạch xanh mượt.
Gió thổi sóng lúa, từng tầng tầng biển màu xanh lục khiến người ta sung sướng từ thâm tâm.
"Thật sao." Khóe môi cô kéo lên nụ cười, trong mắt lại là một mảnh bi thương nhàn nhạt, được mùa? Không, trời cao tàn nhẫn, chỉ biết cảm thấy cuộc sống của bá tánh càng ngày càng tốt, nửa tháng nữa, khi lúa mạch sắp chín chuyển vàng, sẽ xuất hiện nạn châu chấu.
Nạn châu chấu không tính nghiêm trọng, nhưng cũng khiến cho sản lượng lương thực năm nay giảm đi rất nhiều, sau thuế, số lương thực dự trữ của đại đội cũng không nhiều hơn năm nay là bao, cũng vào tình trạng ăn không đủ no, có thể đói đến da bọc xương.
Năm nay, vẫn là một năm tai họa.
Chẳng qua, nói như vậy cô cũng không có biện pháp nào nói ra, điều đáng buồn của việc biết trước thời thế là vậy, trong lòng cô biết rõ ràng, nhưng không có biện pháp nói ra, nếu như bị người có tâm phát hiện, cô sẽ không trở thành ân nhân cứu vớt dân chúng, sẽ chỉ là yêu nghiệt mê tín.
Sau khi bước lên xã hội mới, những lời nói mê tín như vậy bị cấm nhắc tới, hậu quả sẽ rất nặng nề.
Bạch Mân gật đầu thật mạnh, giọng điệu vang xa, nghiêm túc nói: “Đương nhiên, em nhìn những mạch lúa đằng đó này, nặng trĩu, vừa nhìn đã biết sản lượng không nhỏ, nhất định sẽ được mùa! Một khi đời sống của nhân dân khá hơn, nhà chúng ta cũng không cần ăn lương thực lén lút nữa.”
Nói đến cái này, Bạch Mân có chút dở khóc dở cười, nhà họ Cố cũng không thiếu lương thực, cô ấy gả đến đây đúng lúc là năm tai họa, nhà nhà đều thiếu lương thực, có thể có khoai lang khoai tây ăn lót bụng là rất tốt rồi, chưa kể khi trước cô ấy sống ở nhà Bạch đều ăn không đủ no.
Nhưng bây giờ thì sao? Sau một năm thảm họa, cô ấy thế mà còn béo lên mấy cân!
Cố Nguyệt Hoài chỉ cười không nói gì, chẳng mấy chốc, hai người đã đến bệnh viện.
“Bác sĩ Cố, tới đi làm sao?”
“Bác sĩ Cố, ăn bữa sáng chưa?”
"..."
Hai người một đường đi thẳng qua hành lang, đi vào phòng ngoại khoa, các y tá bác sĩ gặp phải trên đường đều vui tươi hớn hở chào hỏi với Cố Nguyệt Hoài, bất luận là biểu cảm hay giọng điệu, đều rất tôn trọng, hoàn toàn không xem cô là một học viên bình thường.
Bạch Mân nhỏ giọng nói với giọng điệu cực kỳ hâm mộ: "Nguyệt Hoài, với năng lực của em, đã có thể cầm chứng chỉ làm việc rồi.”
"Chờ đến khi Thiếu Ngu trở về, còn cầm chứng chỉ làm việc làm cái gì?" Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, trong khoảng thời gian này làm việc tại bệnh viện, quả thật không uổng phí chút nào, rất nhiều đồ vật mà Lý Tự Ngôn truyền thụ lại, cô đều gặp qua là không quên được, thậm chí có lần ông ấy xin nghỉ không tới bệnh viện, đúng lúc có một công nhân bị đinh sắt đ.â.m thủng mu bàn chân, rất nhiều bác sĩ không dám ra tay, cũng một tay cô xử lý.
Cô có thể dựa vào sức mạnh chữa trị mà "nhìn" rõ ràng tình trạng bên trong cơ thể của bệnh nhân, bất kể là ngoại thương hay là nội thương, việc chữa trị luôn dễ dàng hơn người khác một chút, tên tuổi cũng dần trở nên nổi tiếng, đều nói rằng Lý Tự Ngôn dạy dỗ ra học sinh giỏi.