Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 525: Chương 525




Nói đến cái này, Bạch Mân không khỏi nhíu mày, thật cẩn thận nói: “Thiếu Ngu vẫn chưa có tin tức gì sao?”

Mọi người trong nhà đều biết Yến Thiếu Ngu đã ra tiền tuyến, bình thường cũng không ai dám nhắc đến, sợ kích thích lòng bất an của cô.

Cố Nguyệt Hoài rũ mắt cụp mi, lắc đầu, đã gần nửa năm, vẫn luôn không có tin tức gì của Yến Thiếu Ngu, không phải cô không có viết thư đến quân khu, thậm chí cô còn gửi mấy bức thư cho Từ Xuyên Cốc, đáng tiếc, đá chìm đáy biển, không có một lời hồi âm.

Cô không biết là do tình hình chiến tranh ở tiền tuyến ẩn giấu quá mức, hay là trong đó đã xảy ra biến cố gì.

Bạch Mân thở dài, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói vài lời khuyên bảo giải sầu, nhưng lại không nói nên lời, ở một nơi như tiền tuyến, tình hình thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu xui xẻo, cũng có khối người không còn xương cốt.

Cố Nguyệt Hoài thay quần áo, nói với Bạch Mân: “Đi làm việc thôi.”

Sở dĩ cô có thể an ổn ở lại huyện Thanh An, là tự tin vì vốn dĩ kiếp trước Yến Thiếu Ngu vẫn luôn sống bình an đến cuối cùng, Điền Tĩnh cũng không có giao thoa gì với Yến Thiếu Ngu, hơn nữa ở rất xa thủ đô, nếu không có người nhúng tay vào vận mệnh của anh không có khả năng thay đổi.

Nhưng đã nửa năm trôi qua, vẫn không có tin tức, cô thật sự rất lo lắng, vả lại kiên nhẫn đã gần như cạn kiệt.

Bạch Mân nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô không có gì thay đổi, cũng buông lỏng lo lắng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Cố Nguyệt Hoài đi đến văn phòng của Lý Tự Ngôn, ông ấy đang rũ mi xem bệnh án, nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong mắt nhất thời lộ ra ánh sáng nhu hòa: “Nguyệt Hoài tới rồi à, một tháng này đã quen việc chưa?”

Cố Nguyệt Hoài thu liễm cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Lý khách khí quá rồi, tôi đã học được rất nhiều từ ông.”

Nghe thấy lời này, Lý Tự Ngôn cười khổ lắc đầu, gật đầu với Cố Nguyệt Hoài nói: "Cô ấy cô nương, chỉ có hai người chúng ta, cô có thể để lại cho tôi chút mặt mũi không? Tôi biết cô có thiên phú, trời sinh chính là chủ đề bạn chuẩn trong bữa tối, cuộc sống sau này còn dài lắm.”

Cố Nguyệt Hoài không nói gì, sau một lúc lâu, Lý Tự Ngôn nói: "Hôm nay không có ca phẫu thuật, mấy ngày nay cô đã mệt nhọc rồi, nên nghỉ ngơi đi.”

Tuy nhiên, ông ấy vừa dứt lời, ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp, còn có người không ngừng hét lên: "Bác sĩ Lý! Bác sĩ Lý! Có bệnh nhân được đưa tới, gãy xương ở n.g.ự.c và bụng!”

Sắc mặt Lý Tự Ngôn trở nên nghiêm trọng, lập tức đứng lên, nói với Cố Nguyệt Hoài: "Đến phòng giải phẫu!”

Khi một già một trẻ đến phòng giải phẫu, liền nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường giải phẫu không ngừng kêu rên, tuổi tác khoảng ba mươi, hai mắt anh ta nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, xương lồng n.g.ự.c bị gãy khiến cho anh ta cực kỳ thống khổ.

Lý Tự Ngôn là một người kỳ cựu trong việc cứ chữa bệnh cứu người, chẳng mấy chốc đã đúng bệnh hốt thuốc, bắt đầu làm giảm đau cho anh ta, sau đó dùng kỹ thuật ép trở lại vị trí vũ, da thịt dắt kéo, Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh hỗ trợ, tiếng kêu rên trong phòng giải phẫu dần dần nhỏ lại.

Một ca phẫu thuật kéo dài hai tiếng đồng hồ, người đàn ông trên giường giải phẫu cũng hôn mê chìm vào giấc ngủ.

Khi Cố Nguyệt Hoài đang sắp lại những dụng cụ y tế còn sót lại, thấy được cái tên dán trước giường giải phẫu của người đàn ông: Hạ Hồng Chương.

Đôi mắt cô hơi lóe lên, nghiêm túc quan sát người đàn ông nằm trên giường bệnh, tuy rằng diện mạo không được tuấn tú bằng Hạ Lam Chương, nhưng về tổng thể xem ra cũng không tệ, cả lại giữa mày có vài phần tương tự với Hạ Lam Chương, nhìn bộ dạng này, hai người thật sự là hai anh em.

Vì mối quan hệ chiến hữu giữa Hạ Lam Chương và Yến Thiếu Ngu, cô không khỏi chú ý đến Hạ Hồng Chương nhiều hơn một chút.

Cô nhớ rõ Hạ Hồng Chương cũng là một nhân vật lớn nào đó quân khu nào đó, nếu không anh ta cũng sẽ không thể dễ dàng đưa anh em kết nghĩa vào quân khu thứ tám, liệu anh ta có biết tin tức gì ở tiền tuyến không? Suy nghĩ này khiến Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích trong lòng, thêm vài phần mong đợi.

Cô cũng biết thông tin tiền tuyến thuộc về bí mật quân sự, Hạ Hồng Chương không nhất định sẽ nói ra.

 

Chẳng qua, nếu như lợi dụng thân phận quân y của quân khu thứ tám, hẳn cũng có thể moi từ trong miệng anh ta ra một ít tin tức hữu dụng, cho dù chỉ là một chút, cô chỉ cần biết Yến Thiếu Ngu có an toàn hay không, như vậy là đủ rồi, nếu không lúc nào cũng lo lắng đề phòng, thật sự khó chịu.

Hạ Hồng Chương bị gãy xương n.g.ự.c và bụng, cần nằm viện mấy ngày, mà trong khoảng thời gian này, người phụ trách khám sức khỏe cho anh ta chính là Cố Nguyệt Hoài.

Một ngày sau ca phẫu thuật, Cố Nguyệt Hoài cầm bệnh án đến kiểm tra phòng, còn chưa bước vào phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng mắng tức giận của Hạ Hồng Chương: "Rác rưởi, rác rưởi! Đến một người cũng không tìm thấy, tôi tốn tiền nuôi các người có ích lợi gì?!”

Cố Nguyệt Hoài vẻ mặt hơi nghiêm nghị, đứng ở cửa không vội mở cửa.

Trong phòng nhanh chóng vang lên một giọng nam rất khó xử: “Thư ký Hạ, chỗ đó gần nước M, gần đây là khoảng thời gian rất loạn, người của chúng ta không có cách tới gần biên giới, thật sự không biết đồng chí Tiểu Hạ bị nhốt ở nơi nào.”

Giọng nói của Hạ Hồng Chương hiển nhiên đang kiềm chế bạo nộ, có vẻ dữ tợn: "Cái gì gọi là không biết? Biên giới chỉ có nhiêu đó thôi!”

Giọng nam kia nghe xong, càng thêm khó xử, hạ giọng nói: “Thư ký Hạ, mối quan hệ gần đây giữa nước Z chúng ta và nước M có chút vi diệu, tiền tuyến liên tục xảy ra chiến tranh, trung đội 168 nơi đồng chí Tiểu Hạ ở mấy tháng nay lập nhiều chiến công, chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt nước M, đừng nói chúng ta, bây giờ ngay cả quân đội nước M cũng đang tìm người trong núi, chúng ta chỉ có thể né tránh thôi.”

"Cái rắm! Làm cái gì mà làm? Trực tiếp làm bọn họ! Một đám giặc tây!" Hạ Hồng Chương không nhịn được phun ra tiếng chửi thề.

Nguyệt

Giọng nam lại nói: "Thư ký Hạ, hiện tại không phải thời điểm hành động theo cảm tính… Chúng ta…”

Người đó còn chưa kịp dứt lời, đã bị Hạ Hồng Chương ngắt lời: "Đây không phải thời điểm hành động theo cảm tính? Vậy anh nói cho tôi biết hiện tại là khi nào? Một khi bị đám giặc tây đó tìm được người, em trai tôi còn có thể bình an trở về không? Còn có thể không?!”

Theo lời Hạ Hồng Chương nói, trong phòng bệnh vang lên một trận bùm bùm giòn vang, ngay sau đó, chính là tiếng hít ngược khí lạnh của Hạ Hồng Chương, hiển nhiên là ảnh hưởng đến xương lồng n.g.ự.c sau khi bạo nộ, khiến miệng vết thương lại bắt đầu đau.

Giọng nam trở nên khẩn trương, vội vàng nói: “Thư ký Hạ! Anh có sao không?!”

Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông trung niên ở bên cạnh giường bệnh của Hạ Hồng Chương.

Hai người nghe thấy tiếng động, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, lại lần lượt nhíu mày, hiển nhiên Hạ Hồng Chương là một người tính tình gắt gỏng, tức giận nói: “Cô có biết gõ cửa hay không? Chỗ nào cũng có thể xông vào à?!”

Hạ Hồng Chương sống trong một gian phòng bệnh đơn, tuy rằng không trang trí gì, nhưng trông vẫn rất sạch sẽ và rộng rãi.

Cố Nguyệt Hoài căn bản không nói điều vô nghĩa, lạnh mặt, nói thẳng: “Trung đội 168 là tân binh của quân khu thứ tám?”

Cô nhớ rõ lần trước khi Yến Thiếu Ngu nhận nhiệm vụ, rõ ràng là đi chấp hành cùng những bộ đội lão làng, người mới không có tư cách tham dự, vì sao tình hình bỗng nhiên thay đổi? Vậy trung đội 168, nơi Hạ Lâm Chương ở, liệu có liên quan gì đến Yến Thiếu Ngu không

Tưởng tượng đến việc Yến Thiếu Ngu bị quân lính nước M bao vây tới trong núi, tâm trạng của cô liền khó có thể bình phục.

“Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện?!” Hạ Hồng Chương hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài lười tranh cãi với người khác, dùng ống tay áo blouse che giấy, lấy thư giới thiệu quân y của bản thân từ trong không gian Tu Di ra, mở ra trước mặt Hạ Hồng Chương: “Tôi là quân y chưa nhậm chức của quân khu thứ tám, cũng là bạn của Hạ Lam Chương.”

Hạ Hồng Chương nhíu mày, còn người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta nhìn kỹ hơn, chỗ ký tên trong thư giới thiệu chính là con dấu của Từ Xuyên Cốc.

Sắc mặt người đó thay đổi, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hạ Hồng Chương.

Hạ Hồng Chương hơi nheo mắt lại, nhìn Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, khiến anh ta không hiểu tại sao một bác sĩ huyện như vậy lại dính dáng có quan hệ với Từ Xuyên Cốc, thủ trưởng của quân khu thứ tám, nhưng thư giới thiệu là thật sự, không phải làm giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.