Hạ Hồng Chương che n.g.ự.c lại, nửa nheo mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Cô biết nhiệm vụ của trung đội 168 không?"
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Khi thủ trưởng Từ viết phong thư giới thiệu này cho tôi, đó cũng là lúc bọn họ nhận được nhiệm vụ, chỉ là ban đầu không có phân công tân binh, vì sao Hạ Lam Chương cũng bị đưa đến tiền tuyến?”
Hạ Hồng Chương cười lạnh một tiếng: "Còn có thể là vì sao, quân khu thứ tám xuất hiện quỷ, tân binh không phải gương mặt quen thuộc, làm nhiệm vụ càng dễ dàng hơn, lần này nước M có âm mưu khiêu khích, đã có không ít người c.h.ế.t trên tiền tuyến.
*Quỷ: ám chỉ người trong nước theo giặc.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Hạ Hồng Chương âm trầm như nước, sự lo lắng cho em trai cùng phẫn nộ dành cho quỷ trong quân bộ đều để lộ ra ngoài.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, cưỡng chế bình tĩnh lại, cô cần phải tìm hiểu tình tĩnh rõ ràng, mới biết được bước tiếp theo phải làm như thế nào: "Lúc trước tôi nghe các anh nói trung đội 168 đã mắc bẫy, là chuyện như thế nào?”
Nguyệt
Hạ Hồng Chương liếc nhìn cô một lượt, sau đó nhìn nhau với người bên cạnh, mới nói: “Tình hình cụ thể chưa rõ, chỉ biết bị vây khốn trong núi, không biết còn có thể kiên trì thêm mấy ngày, một khi bị người nước M bắt được, kết cục…”
Anh ta nhắm mắt lại, trong mắt đầy sự bi thương, dấn thân vào quân ngũ, lẽ ra phải nghĩ đến sẽ có kết cục như vậy, chỉ là, em trai anh ta tòng quân là do anh ta ép, thằng bé chỉ mới đi được hơn nửa năm mà thôi, đã phải hy sinh vì tổ quốc sao?
Suy nghĩ này khiến trái tim anh ta co rút đau đớn không thôi, nhưng anh ta đã cố gắng hết sức mời người tìm kiếm.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lập lòe, giữa mày càng nhăn càng chặt, hỏi: “Các anh có biết vị trí cụ thể bọn họ bị vây khốn không?”
Nếu Yến Thiếu Ngu thật sự ở trung đội 168, vậy cô không thể ngồi yên mặc kệ được, ở kiếp trước Yến Thiếu Ngu đích xác đã sống đến cuối cùng, nhưng hôm nay anh đã nhập ngũ trước đó vài năm, nhiệm vụ tham gia cũng khác với kiếp trước, trong đó có khúc chiếc gì không ai có thể giải thích rõ ràng.
Cô từng nghe Yến Thiếu Ngu nhắc tới, sẽ có một số tướng sĩ bị ép vây khốn, cuối cùng nói đến mức cùng cực, chỉ có thể ăn sâu bọ hoặc là ăn sống thịt thú rừng còn chảy máu, thậm chí khi ẩn nấp một thời gian dài, không chờ đến khi c.h.ế.t trong tay kẻ địch, đã bị ốm đau tra tấn đến chết.
Tóm lại, sự tra tấn mà những tướng sĩ gặp phải khi bị nhốt c.h.ế.t còn lớn hơn nhiều so với việc c.h.ế.t trên chiến trường.
Thậm chí, cuối cùng bọn họ sẽ được ăn cả ngã về không, thiêu thân lao đầu vào lửa muốn mở một đường máu, cuối cùng toàn quân bị diệt.
Cô hiểu biết rất rõ Yến Thiếu Ngu, anh tuyệt đối không phải một người sẽ chờ chết.
Hạ Hồng Chương hơi nheo mắt lại, dùng giọng điệu nghi ngờ nói: “Cô hỏi cái này để làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài cũng dùng giọng điệu trầm thấp, lạnh lùng nói: “Tôi là quân y, tôi có thể mang theo thuốc đến đó, có thể cứu được bao nhiêu người hay bấy nhiêu, hiện giờ cơ hội đặt ngay trước mắt, chẳng lẽ anh không muốn Hạ Lam Chương bình an trở về sao?”
Hạ Hồng Chương chấn động cả người, sao anh ta có thể không hy vọng em trai trở về được?
Không khí im lặng hồi lâu, khi Hạ Hồng Chương lại lên tiếng, giọng nói đã khàn đặc: “Đưa bản đồ cho cô ta.”
"Thư ký Hạ?" Người đàn ông trung niên kia có hơi giật mình, dù sao thì loại đồ này cũng đề cập đến cơ mật, không thể tùy tiện tin tưởng người khác.
Hạ Hồng Chương nhíu mày, giọng điệu cao hơn: “Đưa cho cô ta!”
Người đàn ông trung niên im lặng, lấy từ trong túi áo bên hông móc ra một tấm bản đồ được gấp cẩn thận, khi đưa nó cho Cố Nguyệt Hoài, mở ra chỉ vào vị trí được khoanh tròn trên đó: “Chính là nơi này, núi sâu rừng già nơi giao nhau giữa nước Z và nước M.”
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc quan sát, không nói thêm cái gì nữa, xoay người liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Người đàn ông trung niên có chút khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Thư ký Hạ, chúng ta cứ đưa bản đồ cho cô ta như thế sao?”
Hạ Hồng Chương đẩy ông ta ra, cười lạnh nói: "Nếu không thì anh còn biện pháp nào nữa? Lũ phế vật các người, cứ lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, chờ đến khi các người tìm được Lam Chương, rau kim dâm đã lạnh cả rồi! Điều tôi muốn chính là em trai mình bình an trở về!”
Người đàn ông trung niên dường như rất không phục: “Chúng ta không làm được, chẳng lẽ một người phụ nữ như cô ta có thể làm được”
Lời này vừa nói ra, Hạ Hồng Chương cũng ngừng nói, trong phòng bệnh im lặng hồi lâu.
Cố Nguyệt Hoài có thể bình yên đi đến tiền tuyến không? Nhất định không thể, điều này gần như là nhận thức chung của Hạ Hồng Chương và người đàn ông trung niên, vậy tại sao lại đưa bản đồ và tin tức cho cô? Đại khái là vì cùng đường, xem ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống mà cứu chữa đi.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cố Nguyệt Hoài liền phất tay cất bản đồ vào không gian Tu Di, sau đó thay áo blouse trắng đang mặc trên người, đi tìm Bạch Mân đang ở trong phòng kiểm tra, vừa nhìn thấy cô, Bạch Mân còn ngẩn người: "Nguyệt Hoài, em đây là?”
"Chị dâu cả, em muốn đi đến thành phố Hoài Hải một chuyến ngay lập tức, sẽ không trở về nhà, chị về nhà nói một tiếng với cha, em đi trước đây." Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc, sau khi bỏ lại những lời này cũng không đợi Bạch Mân trả lời, cô đã vội vội vàng vàng đi rồi.
"Nguyệt Hoài! Nguyệt Hoài!" Bạch Mân đuổi theo hai bước, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài rời khỏi bệnh viện.
Mí mắt cô ấy giật giật, trong lòng cũng dâng lên một chút bất an, luôn có cảm giác như có chuyện lớn gì đã xảy ra.
*
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi bệnh viện huyện, trực tiếp đi đến ga xe lửa, mua chuyến tàu gần nhất đi tới tới huyện Văn Tuấn, huyện Văn Tuấn là huyện thành có đường xe lửa ngắn nhất nối đến biên giới mỏm núi Lăng Xuyên, cô cần phải chuyển xe liên tục không kể ngày đêm.
Mỏm núi Lăng Xuyên nằm ở nơi giao nhau giữa hai nước, nổi tiếng với tảng đá cao tới ngàn trượng, mà phía dưới mỏm đá chính là biển rộng, địa thế cực kỳ hiểm trở.
Dọc theo đường đi, Cố Nguyệt Hoài lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lại không hề biểu hiện ra dù chỉ một chút.
Sau khi đến thành phố Phong, cô cũng không ghé qua phố lương thực một lát, mà trực tiếp đổi xe sang chuyến xe lửa nhanh nhất, cả đường vòng đi vòng lại, từ thành phố lớn đông như trẩy hội, dần dần đi đến cánh đồng hoang vu dân cư thưa thớt.
Ba ngày sau, cuối cùng cũng tới huyện Văn Tuấn.
Huyện Văn Tuấn nằm sát biên giới, dân cư không nhiều lắm, hơn nữa đường vận chuyển vật tư khó khăn, dẫn tới trình độ sinh sống của người dân rất thấp.
Cố Nguyệt Hoài dừng lại một đêm trong huyện thành, đến xã cung ứng mua một cái sọt tre cao nửa người, thật ra cô muốn mua một chiếc ba lô leo núi, đáng tiếc xã cung ứng ở huyện Văn Tuấn căn bản không cung cấp, ngoài ra, cô còn thuận tay mua một chút đồ hàng ăn nhanh.
Cô có không gian, nếu tìm được Yến Thiếu Ngu cùng với chiến hữu của anh, cô có thể cung cấp đủ lương thực, nhưng lương thực cần có một đường cung rõ ràng, lúc này lưng đeo cái sọt, lấy cái túi là điều rất tất yếu, nếu không không có cách nào giải thích đồ đạc lấy từ đâu ra.
Ngoài những thứ này, cô còn chuẩn bị một ít dược phẩm, thuốc cầm m.á.u thuốc hạ sốt đều có.
Một ít chuẩn bị đã ổn thỏa, sáng sớm hôm sau, cô liền dùng tiền thuê một chiếc taxi, lái xe thẳng đến mỏm núi Lăng Xuyên.
Tài xế là người địa phương ở huyện Văn Quân, Cố Nguyệt Hoài đã tìm rất nhiều nơi, khó khăn lắm mới tìm được một chiếc taxi như vậy, nói cách khác, cô cũng chỉ có thể bắt ô tô để đi, bằng không chỉ dựa bằng hai chân đi bộ đến mỏm núi Lăng Xuyên, ước chừng sẽ mất thời gian hai ngày.
"Cô gái nhỏ, cô đến mỏm núi Lăng Xuyên du lịch à?" Tài xế hỏi bằng giọng điệu địa phương, nghe có chút tò mò.
Cố Nguyệt Hoài cong cong môi, cười nói: “Đúng vậy bác tài.”
Tài xế lắc đầu: “Trước kia cũng có không ít người đến huyện chúng tôi, muốn nhìn xem biên giới, đáng tiếc trong khoảng thời gian này mỏm núi Lăng Xuyên không an toàn, nghe nói đang có chiến tranh, không ai dám đi, tôi cũng chỉ dám chở cô đến chân núi thôi, không thể đi sâu vào trong đâu.”
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, bác tài, đến lúc đó bác để tôi ở dưới chân núi là được rồi.”
Tài xế có chút buồn bực, nương theo kính chiếu hậu liếc cô một cái: “Cô gái nhỏ mà lá gan to gớm nhỉ.”
Suốt chặng đường tiếp theo, hai người câu được câu không trò chuyện, mấy giờ sau, một ngọn núi nguy nga dài miên man hiện lên trước mắt, thậm chí có thể mơ hồ nghe được tiếng nước biển dâng trào, con ngươi Cố Nguyệt Hoài hơi sáng lên, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Mỏm núi Lăng Xuyên, tới rồi.