Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 528: Chương 528




Cố Nguyệt Hoài nằm sấp xuống, tay nắm chặt dây leo trong bụi cỏ, cẩn thận chờ đợi cơ hội.

Tại nơi núi sâu rừng già này, người sở hữu năng lực chữa lành như cô chính là chúa tể. Cô có thể lợi dụng khả năng của mình để liên hệ, kích thích sự sinh trưởng, ký sinh và điều khiển thảm thực vật, mặc kệ là ngọn cỏ nhỏ hay cây to thì đều có thể trở thành công cụ để cô g.i.ế.c c.h.ế.t đám người nước M.

Vì là đêm khuya nên tiểu đội lính nước M rất buồn ngủ, cả đám ôm s.ú.n.g trường, lười nhác dựa vào thân cây, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Tên sĩ quan ngồi ở giữa, sau khi ăn xong đồ hộp thì cũng đi ngủ.

Cố Nguyệt Hoài híp mắt, chuẩn bị hành động, ánh sáng màu xanh bừng lên trong lòng bàn tay cô. Bỗng nhiên Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, hạ thấp trọng tâm cơ thể hơn, lợi dụng cỏ dại xung quanh che giấu bản thân.

Cô vừa nhận được tin tức của cỏ nhỏ rằng cách đây mấy chục mét, lại có một số sinh vật sống kích thước lớn xuất hiện.

Không bao lâu cô đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân giẫm lên cỏ, rõ ràng sinh sống vừa xuất hiện cũng là con người. Hơn nữa tốc độ di chuyển của bọn họ chỉ ở mức trung bình, tiếng bước chân cũng khá nhỏ, vừa nghe cô đã biết lại có một đám giặc nước M tới.

Lúc hai tiểu đội chạm mặt nhau cũng mang đến cho Cố Nguyệt Hoài tin tức mới.

Một tiếng hét vang lên: "Chúa ơi, các người bắt được hai kẻ của nước Z à! Bọn họ là người của trung đội 168?"

"Ha ha, gặp may thôi, trung đội 168 của nước Z bị bọn ta bức vào đường cùng, đói tới mức không chịu nổi, cuối cùng phải phái người đi săn, trùng hợp bị tiểu đội 38 của tôi bắt được. Ha ha, hai người này nhất định có thể lợi dụng được!"

"Chúng ta có thể dùng hai tên lính nước Z này ép hơn hai mươi người còn lại của trung đội 168 lộ mặt."

"Khà khà, công lao lần này nhất định sẽ thuộc về chúng ta, đám người trung đội 168 c.h.ế.t tiệt kia sẽ có tới mà không có về!"

....

Đám lính nước M đắc ý cười to, tiếng cười của bọn chúng làm kinh động chim chóc trong rừng.

Lát sau, một giọng nói yếu ớt mang theo khẩu âm của nước Z vang lên.

"Phi, một đám giặc tây, muốn lợi dụng ông đây để bắt anh em của tôi à, nằm mơ đi!" Mặc dù giọng nói của người này hơi yếu ớt nhưng lời nói lại rất chí khí và xen lẫn sự tàn nhẫn, giống như ngay giây tiếp anh ta sẽ vùng dậy phản kháng.

Cố Nguyệt Hoài nín thở, ngước mắt, nương theo ánh lửa nhìn tới phía trước.

Chủ nhân của giọng nói này là Mạnh Hổ, một người mà cô quen.

Từ tình hình trước mắt, có lẽ nhiệm vụ trên tiền tuyến đã xảy ra sự cố bất ngờ nên tất cả tân binh mới phải lên chiến trường.

Kiếp trước, kết cục của Mạnh Hổ là bị bơm nổ thành nhiều mảnh, vùi thây nơi chiến trường. Tiếc là cô không biết rõ tình hình cụ thể nên không biết Mạnh Hổ có phải bị nổ c.h.ế.t vào lúc này hay không, nhưng mà lần này có cô ở đây thì tình huống đó sẽ không xảy ra đâu.

Bên cạnh Mạnh Hổ còn có một quân nhân khác của nước Z bị trói chặt, đáng tiếc anh ta đã hôn mê, trên mặt và trên người dính đầy máu. Thoạt nhìn có vẻ anh ta đã bị lính nước M đánh đập một trận nên không còn sức chống đỡ.

Cố Nguyệt Hoài siết chặt dây leo, ánh mắt lạnh như băng.

Mạnh Hổ vừa nói xong đã bị tên sĩ quan nước M tát một cái, khóe miệng anh lập tức xuất hiện m.á.u tươi. Thế nhưng Mạnh Hổ không hề sợ hãi mà còn nở nụ cười, tuy rằng sắc mặt vàng vọt nhưng lúc anh ta bật cười thành tiếng, ánh mắt vẫn sáng ngời như vì sao.

Mạnh Hổ cố gắng chống đỡ cơ thể, anh ta ngồi thẳng lưng, hất cằm lên và gằn từng chữ một: "Tụi bây cứ mơ đi!"

 

Chứng kiến cảnh tượng này, không hiểu sao trong lòng Cố Nguyệt Hoài hơi nhói đau. Đồng thời cô cũng tự hào vì mình là người dân nước Z, đây chính là sức mạnh của tín ngưỡng dân tộc và điểm tựa tinh thần, dù trước mặt đầy chông gai thì bọn họ vẫn đứng vững trên tiền tuyến, không bao giờ sợ hãi cái chết. Vì bảo vệ quốc gia, họ sẵn sàng chiến đấu tới giọt m.á.u cuối cùng, tinh thần chiến đấu của quân nhân nước Z là thế đấy.

Trong đám người ngoại quốc có kẻ hiểu được tiếng nước Z, cho nên vừa nghe Mạnh Hổ nói như thế, gã lập tức lên tiếng: "Tên khốn nước Z, g.i.ế.c anh ta rồi ném xác đi! Để chờ đám lính không biết tự lượng sức mình của nước Z biết được sự lợi hại của chúng ta!"

Mạnh Hổ nhếch môi cười, anh ta cảm nhận được ý định muốn g.i.ế.c người của tên lính nước M nhưng không hề sợ hãi.

Mạnh Hổ quay đầu nhìn về đồng đội đang hôn mê bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đồng chí Vương Hâm, hôm nay Mạnh Hổ không thể quay về được nữa, nhưng anh nhất định phải còn sống trở về, anh là nhân tài có thể hiểu được tiếng Anh, anh phải sống!"

Nói xong, Mạnh Hổ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.

Nhưng mà anh ta đợi hồi lâu cũng không cảm nhận được viên đạn xuyên qua thái dương như trong tưởng tượng, ngược lại bốn phía lại vang lên từng âm thanh kêu gào kỳ lạ và quái dị khiến người ta sởn tóc gáy.

Mạnh Hổ mở mắt ra, trước mắt anh ta là một mảng màu đen, không biết đống lửa đã bị dập tắt từ bao giờ. Không gian xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn rõ năm ngón tay, nhưng anh ta có thể cảm nhận được đám người ngoại quốc nước M đều đang chuyển động.

Nguyệt

Hơn nữa, tư thế di chuyển của bọn họ rất đáng sợ giống như bị loại dã thú nào đó cắn vào cổ, tay chân lắc lư.

Sắc mặt Mạnh Hổ trắng bệch, nếu bị lính nước M giết, anh dũng gì sinh vì tổ quốc thì anh ta không sợ, nhưng nếu bị hổ, báo hay chồn ở nơi núi sâu rừng già này g.i.ế.c chết, vậy anh ta biết tìm ai trả thù đây?

Nhưng nghĩ lại thì một mình anh ta lại có thể kéo theo hai tiểu đội giặc tây cùng xuống địa ngục cũng đáng giá!

Nghĩ vậy, Mạnh Hổ cố gắng áp chế sự sợ hãi và nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc bản thân trở thành con mồi tiếp theo của dã thú. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến lúc anh ta sắp ngủ gật thì âm thanh phát ra xung quanh bỗng nhiên biến mất.

Những tiếng kêu gào quái dị chợt im bặt, giống như cả đàn gà bị c.ắ.t c.ổ c.h.ế.t ngay tức khắc.

Nỗi sợ mà Mạnh Hổ cố kìm nén lại dâng lên, anh ta di chuyển cơ thể, muốn nhích lại gần Vương Hâm. Ít nhất hai người họ cũng là đồng đội, có thể làm bạn với nhau trên đường xuống suối vàng. Nói thật, sự im lặng c.h.ế.t chóc này thật sự rất đáng sợ!

Hàm răng của Mạnh Hổ va vào nhau lộp cộp, cũng may ngay giây tiếp theo anh ta đã đụng vào cơ thể của Vương Hâm.

Nghe thấy hơi thở mỏng manh của Vương Hâm, Mạnh Hổ thở phào nhẹ nhõm, có vẻ Vương Hâm không hề trở thành thức ăn của dã thú giống như đám giặc tây kia.

Vương Hâm còn sống là tốt rồi, nếu thật sự chỉ còn lại một mình anh ta thì quá đáng sợ.

"Vương Hâm, Vương Hâm..." Mạnh Hổ cẩn thận đá nhẹ vào người Vương Hâm, muốn gọi anh ấy tỉnh lại, như vậy bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Đúng lúc này, Mạnh Hổ nghệ thấy một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, dường như người nọ đang di chuyển nhẹ nhàng trên mặt cỏ.

Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ trở nên nhạy bén hơn. Thoáng chốc, lông tơ sau lưng Mạnh Hổ dựng đứng, anh ta hoảng sợ hét toáng lên: "Hoàng tiên cô tha mạng! Bọn tôi là công dân nước Z ngay thẳng thật thà chưa bao giờ làm việc xấu!"

Mạnh Hổ sắp khóc tới nơi, anh ta đã nói mỏm núi Lăng Xuyên này không bình thường mà! Truyền thuyết về những sự kiện kì bí xảy ra trong mỏm núi Lăng Xuyên đã được người dân ở khắp các thôn xóm truyền miệng với nhau, bây giờ hay rồi, anh ta thật sự gặp được nó!

Ngọn núi này hoang sơ vắng vẻ như thế, Hoàng tiên cô để anh ta sống, lẽ nào nó muốn bắt anh ta về làm chồng?

Mạnh Hổ chợt rét run, chắc chắn là vậy rồi. Người ta thường nói Hoàng tiên cô sau khi thành tịnh sẽ hút tĩnh khí, chắc là nó chê đám người ngoại quốc kia quá xấu, nên mới chưa anh ta và Vương Hâm lại và mang về hang động để làm lương thực dự trữ.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.