Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 529: Chương 529




Cố Nguyệt Hoài liếc Mạnh Hổ đang suy nghĩ bậy bạ: "Mở mắt ra!"

Mạnh Hổ sửng sốt, giọng nói của Hoàng tiên cô này trong trẻo như tiếng suối chảy trong núi mà bọn họ thường nghe vậy, nghe rất hay. Anh ta cẩn thận hí một bên mắt, hình ảnh đống lửa đập ngay vào mắt.

Đống lửa ban đầu bị dập tắt bây đang cháy hừng hực, chiếu sáng không gian xung quanh, Mạnh Hổ ngơ ngác mở to mắt nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang đứng cạnh đống lửa bỏ thêm củi vào.

Bốn phía im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, còn hai tiểu đội giặc nước M thì không thấy bóng dáng, giống như bọn họ đã biến mất trong không khí vậy. Mạnh Hổ nuốt nước miếng cáI ực rồi rụt cổ lại.

Anh ta ngồi thẳng lưng, mãi đến lúc đôi mắt thích ứng với ánh sáng Mạnh Hổ mới nhìn rõ bóng dáng thon gọn bên kia đống lửa.

Gương mặt của Hoàng tiên cô rất xinh đẹp, khác hoàn toàn với khuôn mặt hung ác được miêu tả trong truyền thuyết. Nhưng gương mặt đẹp như tranh vẽ, làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng của cô lại giống như lời đồn về việc một số yêu quái sau khi đắc đạo sẽ biết được cách biến hoá, cho nên Mạnh Hổ nhất thời không dám lên tiếng.

Có điều, sau một hồi quan sát, Mạnh Hổ lại cảm thấy Hoàng tiên cô trông rất quen.

Cố Nguyệt Hoài không thèm để ý tới ánh nhìn của Mạnh Hổ, dù sao anh ta cũng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa hồi phục tinh thần cũng bình thường thôi. Cô cũng không gấp, chờ anh ta bình tĩnh lại rồi mới mở miệng hỏi: "Đồng chí Mạnh Hổ, Yến Thiếu Ngu đang ở đâu thế?"

"Thiếu Ngu? Trung đội trưởng?" Mạnh Hổ trợn mắt, đầu óc xoay chuyển rồi bất ngờ kêu lên: "Đồng chí Cố?"

Nguyệt

Nãy giờ trong tiềm thức anh ta vẫn nghĩ người này là yêu quái chứ không phải con người, hiện tại vừa nghe cô nhắc đến Yến Thiếu Ngu, Mạnh Hổ mới tập trung tinh thần quan sát và nhận ra người trước mặt không phải yêu quái trên núi trong lời đồn. Đây rõ ràng là vợ của trung đội trưởng Yến Thiếu Ngu của bọn họ mà!

Mạnh Hổ vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng tinh thần, cả người xụi lơ như một đống thịt nhão, đôi mắt ngấn lệ.

Anh ta phấn khởi nhìn Cố Nguyệt Hoài, cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc: "Đồng chí Cố, bỗng dưng sao cô lại tới mỏm núi Lăng Xuyên thế?"

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô không trả lời vấn đề của Mạnh Hổ mà hỏi ngược lại: "Trung đội trưởng? Trung đội trưởng của trung đội 168 sao?"

Mạnh Hổ giật mình, trên mặt anh ta lộ rõ biểu cảm sao cô biết được.

Cố Nguyệt Hoài thở ra một hơi rồi tiến lên cởi trói cho Vương Hâm, người đang nằm hôn mê bên cạnh Mạnh Hổ: "Lại đây ăn một ít đi."

"Ăn... ăn cái gì?" Vừa nghe cô nói vậy, nước miếng trong miệng Mạnh Hổ túa ra.

Từ khi tới mỏm núi Lăng Xuyên, cả trung đội 168 bọn họ chưa từng được ăn no. Bình thường họ bắt được cái gì thì ăn cái đó, vì sợ bị đám giặc tây phát hiện tung tích nên không dám đốt lửa nướng, chỉ có thể lột da ăn sống. Bây giờ nhớ lại mùi vị của những miếng thịt sống đó da đầu anh ta vẫn tê dại.

Mạnh Hổ liếc nhìn Vương Hâm đang nằm dưới đất rồi cố gắng đứng dậy, bước tới ngồi xuống kế bên chiếc chân giò xông khói.

Cố Nguyệt Hoài đưa đồ hộp đã hâm nóng tới, thuận tay đưa thêm cho anh ta mấy viên thuốc hạ sốt: "Anh bị thương nên uống vài viên thuốc trước đề phòng nhiễm trùng đi, đợI anh ăn xong tôi sẽ xử lý miệng vết thương giúp anh."

Hốc mắt Mạnh Hổ ngấn lệ, vẻ mặt cảm động, anh ta cảm thấy Cố Nguyệt Hoài đang đứng bên cạnh đống lửa giống hệt như tiên nữ vậy.

Trong tình huống khó khăn hiện tại, cô vừa cho anh ta thức ăn vừa cho thuốc, cho dù là lựa ở quân khu anh ta cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy. Bụng Mạnh Hổ đói cồn cào, ruột và dạ dày giống như bị trộn lẫn vào nhau khiến anh ta đau tới nỗi toàn thân run rẩy.

Đây không phải là thịt bò đóng hộp của bọn giặc tây hay sao? Mạnh Hổ hít mũi, ngửi mùi thơm của đồ hộp, nước miếng trong miệng túa ra ngày càng nhiều, sau đó anh ta lại nhìn về phía túi thức ăn dự trữ và vũ khí của bọn giặc tây nằm rải rác bên cạnh đống lửa.

 

Mạnh Hổ không ăn mà buông đồ hộp trong tay xuống, lao tới chỗ hai mươi chiếc túi tiếp tế phình to, ánh mắt anh ta sáng như đèn pha, giọng nói cũng trở nên chói tai: "Tất cả những thứ này đều có thể mang về đúng không?"

Mạnh Hổ vui tới mức rơi lệ, trong khoảng thời gian này vì bị đám giặc tây chèn ép khiến điều kiện sinh hoạt và hoả lực của bọn họ xuống cấp trầm trọng. Đối với trung đội 168, hai mươi chiếc túi tiếp tế này giống như cơn mưa trong lúc hạn hạn, có thể giúp bọn họ vực dậy tinh thần từ trong tuyệt vọng.

"Đồng chí Cố, cô đúng là quý nhân của chúng tôi! Đây thật sự là chuyện tốt nhất trong thời gian gần đây!"

Mạnh Hổ cảm thấy cơ thể cạn kiệt sức lực lập tức căng tràn nhựa sống, cảm giác này thật sự không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cảm thấy mừng như điên, thậm chí Mạnh Hổ còn tưởng tượng đến cảnh tượng nhóm tân binh trung đội 168 bọn họ lập được công lớn.

Nhưng mà sau khi cảm giác vui mừng trôi qua, Mạnh Hổ lập tức quan sát khắp nơi, biểu cảm trên mặt chuyển từ vui sướng sang ngạc nhiên rồi lại biến thành sợ hãi.

"Không, không đúng, đồng chí Cố, đám giặc tây kia đâu rồi? Lúc nãy đống lửa bỗng nhiên dập tắt nên tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được những âm thanh kỳ lạ. Đến lúc tôi mở mắt ra thì chỉ thấy một mình cô, còn đám giặc tây đã biến mất!" Mạnh Hổ cảm thấy ê răng.

Anh ta nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, khoé môi giật giật, có phải anh ta đã vui mừng quá sớm rồi không?

Người này có thật là vợ mới cưới của trung đội trưởng hay không? Cô lại có năng lực im hơi lặng tiếng giải quyết hai tiểu đội của nước M ư? Trong lòng Mạnh Hổ mâu thuẫn, không biết nên chấp nhận giả thiết này hay nên nghi ngờ cô.

"Tôi cũng mới vừa đến thôi, vì nghe thấy tiếng nên tôi mới tới đây, thì ra lúc nãy có đám giặc tây ở đây sao?" Cố Nguyệt Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên, năng lực chữa lành của cô không thể lộ ra trước mặt người khác, chứ đừng nói đến việc điều khiển dây leo g.i.ế.c người. Nếu người khác biết cô có được khả năng mà vừa nghe đã thấy vô lý này, có khi chiến tranh còn chưa kết thúc cô đã bị đưa tới viện nghiên cứu thủ đô trước rồi.

Cô không quan tâm đến việc có lập công hay không, cô chỉ mong Yến Thiếu Ngu có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ.

Mạnh Hổ thấy vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài không giống giả vờ mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tinh thần cảnh giác của anh ta bỗng nhiên dâng lên.

Anh ta nhỏ giọng nói: "Hai tiểu đội giặc tây ở đây lúc nãy ít nhất cũng có hai mươi người, thế nhưng bọn họ bất ngờ biến mất! Không được, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, dù sao tôi cũng cảm thấy chỗ này không an toàn, lỡ như lại gặp phải thứ gì đáng sợ thì sao!"

Lúc nói chuyện, Mạnh Hổ vẫn liên tục quan sát xung quanh, biểu cảm trên mặt rất căng thẳng.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô cũng không muốn ở lại đây, cô muốn nhanh chóng gặp được Yến Thiếu Ngu, nhìn thấy anh bình yên vô sự.

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn Vương Hâm đang nằm trên mặt đất rồi bước tới, lấy một viên thuốc trong sọt tre ra nhét vào miệng anh ấy, sau đó đút thêm cho anh ấy vài ngụm nước suối trong không gian. Cô còn chưa dùng đến năng lực chữa lành thì anh ấy đã bàng hoàng tỉnh lại.

"Vương Hâm! Anh tỉnh rồi!" Mạnh Hổ rưng rưng nước mắt, vội vàng chạy tới đỡ người lên.

"Xảy... xảy ra chuyện gì thế?" Giọng nói của Vương Hâm hơi nghẹn ngào, vẻ mặt mờ mịt.

Mạnh Hổ dùng tay áo lau nước mắt rồi chỉ vào Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh và nói: "Đây là vợ mới cưới của trung đội trưởng, cô ấy đi từ ngàn dặm xa xôi tới tiền tuyến tìm người, tình cờ nhìn thấy và cứu chúng ta. À phải rồi, còn có mấy cái túi tiếp tế của đám giặc tây nữa! Bên trong có đồ hộp và thuốc, trung đội 168 của chúng ta xem như tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t rồi!"

Vương Hâm dần tỉnh táo lại, nhưng sau khi nghe những lời Mạnh Hổ nói, vẻ mặt anh ấy lại đờ ra.

Anh ấy có thể hiểu được từng câu nói của Mạnh Hổ, nhưng khi ráp chúng lại với nhau thì Vương Hâm lại chẳng hiểu gì cả.

Vợ mới cưới của trung đội trưởng? Trung đội trưởng của bọn họ còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi? Hơn nữa cô còn một mình chạy tới mỏm núi Lăng Xuyên tìm người? Vấn đề lớn nhất là chính cô đã cứu anh ấy và Mạnh Hổ từ tay bọn giặc tây ra ư? Có phải lỗ tai anh ấy bị gì rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.