Mạnh Hổ có chút lo lắng, nói: “Trung đội trưởng, cậu nói xem có phải chúng ta có thể tìm được sự tồn tại của ‘Hoàng tiên cô’ không? Tôi thấy ‘Nó’ không có ác ý gì với người nước Z chúng ta, có lẽ có thể lợi dụng, mượn lực phản công!”
“Nếu như, ý tôi là nếu như, Vương Hâm thật sự làm phản, vậy anh ta chắc chắn đã nói chỗ chúng ta tạm trú cho đám quỷ giặc tây biết. Tuy sự biến mất của hai binh đội kia rất kỳ quái, nhưng không ai biết rốt cuộc tin tức có truyền ra hay không.”
“Trung đội trưởng, chúng ta không thể ngồi chờ chết! Nhất định phải nghĩ cách, cho dù có chết, cũng không thể để cho người ta bắt được!”
Mạnh Hổ đã tận mắt nhìn thấy năng lực của “Hoàng tiên cô”, nếu “Nó” nguyện ý đối phó với binh lính nước M, vậy phiền toái của bọn họ có thể giải quyết dễ dàng rồi. Mà một khi binh lính nước M ở trong mỏm núi Lăng Xuyên bị tiêu diệt thì trận chiến trước đó nổi lên, bọn họ đã thắng hơn phân nửa. Tin rằng đến lúc đó thương nhân nước M đóng quân ở thành phố Hoài Hải đang không ngừng khiêu khích cũng sẽ lặng lẽ lui đi.
Tình thế chiếu đấu đang ngay trước mắt, nhất định phải nắm chắc thời cơ, đánh cho kẻ địch không kịp trở tay!
“ ‘Hoàng tiên cô’ trông như thế nào?” Giọng nói của Yến Thiếu Ngu rất bình thản, hiển nhiên anh không có tin.
Kiểu truyền thuyết bắt nguồn từ dã thú trên núi, vượt qua cả tự nhiên này, chỉ sợ là đến cả trẻ con cũng không lừa được, nhưng như lời Mạnh Hổ đã nói, nếu như không phải Hoàng tiên cô, vậy vì sao những binh lính của nước M lại biến mất một cách khó hiểu? Chuyện này không hợp lý.
Mạnh Hổ cười khanh khách, gãi đầu, có chút không tự tin mà nói: “Lúc ấy ‘Hoàng Tiên Cô’ tắt đống lửa đi, chung quanh tối đen như mực không có thấy rõ được gì. Tôi không biết hình dạng của ‘Nó’ trông như thế nào, nhưng tôi chắc chắn ‘Hoàng tiên cô’ có tồn tại!”
Nguyệt
“Trung đội trưởng, anh không biết tình hình đó thôi, lúc ấy đống lửa mới dập tắt trong giây lát, hơn hai mươi tên giặc tây của nước M đã biến mất trong nháy mắt, hơn nữa bọn họ còn không phát ra động tĩnh nào, chuyện này quá là bất thường!”
Lúc này, Hạ Lam Chương chống lên vách tường của sơn động để đi ra, anh ấy trầm ngâm một lát, nói: “Nói không chừng bọn họ chỉ bị dã thú tha đi thôi.” ‘Hoàng tiên cô “chỉ là truyền thuyết lưu truyền ở thành phố và thị trấn lân cận, không thể cho là thật.
Mạnh Hổ nóng nảy: “Điều này không thể nào! Lão Hạ, cậu cũng không tin tôi sao?”
Hạ Lam Chương cười khổ một tiếng: “Không phải tôi không tin cậu, chỉ là cách nói này không hợp lý.”
Mạnh Hổ cau mày: “Mọi người đều không tin tôi, vậy mọi người cũng phải tin quân y Cố chứ?Cô ấy mới vừa tới mỏm núi Lăng Xuyên thì gặp phải việc này, lúc binh sĩ nước M vừa biến mất, quân y Cố lập tức đốt đống củi lên, nói không chừng cô ấy nhìn thấy đấy?”
Nói tới đây, trong mắt anh ta ẩn chứa vẻ chờ mong.
Chỉ cần Cố Nguyệt Hoài nói “Hoàng tiên cô” có tồn tại, vậy thì chiến thuật của anh ta có khả năng thực hiện rồi, tìm được Hoàng tiên cô, mượn lực lượng của “Nó”, cho đám giặc tây một đòn cảnh tỉnh!
Giờ đây chỉ sợ bên trong mỏm núi Lăng Xuyên không có một ngàn cũng có tám trăm binh lính nước M đang đóng quân, nhiều người như vậy, một khi thắt cổ toàn bộ, chắc chắn sẽ khiến nước M biết được sự ghê gớm của chiến sĩ nước Z bọn họ, khiến bọn họ không dám khiêu khích nữa!
Yến Thiếu Ngu và Hạ Lam Chương đều nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, cô không ngăn Mạnh Hổ nói, cũng không phụ họa.
“Chúng ta không cần phải đắn đo về chuyện này, việc cấp bách là phải lập ra kế hoạch tác chiến mới. Người của nước M sẽ không tha cho trung đội 168, mà sự biến mất của hai binh đôi nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, chúng ta phải mau chóng tính toán.”
“Mỏm núi Lăng Xuyên đã bị người của nước M mò ra hết lần này đến lần khác, mặc dù không có Vương Hâm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đặt sự chú ý vào nơi này. Chúng ta cần phải tiên ra tay trước, sau khi ẩn núp thì đánh cho chúng trở tay không kịp!”
“Thời gian Vương Hâm rời đi không tính là lâu, tôi đề nghị sắp xếp một số người có khả năng b.ắ.n chuẩn, mai phục tại trong rừng rậm của vách núi, chờ đợi người của nước M đưa tới cửa. Còn các đồng chí ở đây thì cần lựa chọn những người có sức chịu đựng tương đối mạnh, dù sao ai cũng không biết khi nào thì binh lính nước M sẽ đến. Đây là kế hoạch cực kỳ vất vả cho mọi người, nhưng nếu như có thể thành công, có lẽ sẽ khiến bọn chúng trở nên hỗn loạn!”
“Mặt khác, còn cần có đường lui, chúng ta có thể tập trung ở phía dưới.”
Giọng của Cố Nguyệt Hoài rất bình tĩnh, đưa ra một số phân tích và biện pháp, cũng chuyển hướng đề tài về “Hoàng tiên cô”.
Nếu cô đã đến, chắc chắn sẽ không để cho các chiến sĩ trung đội 168 gặp chuyện không may, nhưng dù thế nào thì chuyện có năng lực chữa trị cũng không thể bại lộ trước mặt mọi người, cho nên dù có muốn giả mạo “Hoàng tiên cô”, cũng phải cẩn thận làm việc.
Mạnh Hổ đứng ở bên vách núi nhìn xuống phía dưới, ở dưới mây mù là vách núi cao mấy chục mét, phía dưới là biển rộng, trong biển còn có cá mập, nếu thật nhảy xuống, không bị nội thương cũng sẽ bị cá ăn, ai dám đi chứ?
“Phía dưới?” Anh ta nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt phức tạp, sau một lúc lâu, nặn ra một câu: “Quân y Cố, cô vẫn nên trị bệnh cứu người đi.”
Ẩn ý trong lời nói của Mạnh Hổ rất rõ ràng: Cô lo trị bệnh cứu người, làm công việc của mình, những chuyện khác cũng không cần nhúng tay. Nếu trung đội trưởng thật sự bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, nói không chừng muốn đưa tất cả mọi người làm theo, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Nghe xong lời của anh ta nói, Cố Nguyệt Hoài cũng không tức giận, chỉ nhìn Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu lâm vào trầm tư, hiển nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của cô, tính toán tất cả các khả năng xảy ra.
Hạ Lam Chương cũng không sinh ra suy nghĩ nghi ngờ gì, nghĩ lại, anh ấy hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Nguyệt Hoài.
Phía trên đi không được, vậy thì đi phía dưới, đây là lựa chọn rất bình thường, chỉ là người bình thường đều sẽ như Mạnh Hổ, bị khó khăn hiện tại làm cho áp đảo, hoàn toàn lấp kín con đường này. Tuy nhiên chỉ cần vượt qua khó khăn, đây thật sự là một con đường tốt.
Anh ấy suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy con đường này có thể thực hiện, bèn nói: “Trong mỏm núi Lăng Xuyên có rừng trúc, chúng ta có thể chặt trúc làm thành bè trúc, rồi rời đi theo từng nhóm.” Nói xong, anh ấy lại chần chừ nói: “Chỉ là chặt trúc gây nên động tĩnh quá lớn, chắc chắn không an toàn.
Hạ Lam Chương nói xong, ánh mắt Mạnh Hổ sáng lên, rồi bỗng ảm đạm: “Chỉ sợ chúng ta còn chưa tới gần rừng trúc, đã bị binh lính nước M phát hiện, đến lúc đó chẳng phải là có đi mà không có về sao? Cách này không ổn.”
Binh lính nước M trải rộng sâu bên trong mỏm núi Lăng Xuyên, muốn chặt trúc làm bè trúc mà thần không biết quỷ không hay thì đúng là ý tưởng hão huyền.
Yến Thiếu Ngu đưa tay xoa xoa thái dương, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.
Anh bác bỏ lời Hạ Lam Chương: “Chúng ta không chặt trúc, không làm bè trúc.”
Cố Nguyệt Hoài cong cong khóe môi, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, hai người đồng thanh nói: “Chủ động tấn công, cướp!”
“Không phải, có ý gì đây? Hai người có thể nói rõ ràng được không? Cứ đánh đô làm người ta sốt ruột c.h.ế.t mất!” Mạnh Hổ gãi gãi tóc, vẻ mặt cạn lời, anh ta hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của hai người này.
Hạ Lam Chương cũng ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hô lên: “Hai người điên rồi sao?”
Anh ấy cắn răng nói: “Thuyền quân của nước M không có dễ cướp đâu, hơn nữa làm sao hai người có thể chắc chắn là thuyền của họ sẽ tới đây? Lỡ như bị hạm thuyền để mắt tới, b.ắ.n một phát đại bác ra thì khu núi đá này đều sẽ sụp đổ, chúng ta vẫn trốn không thoát.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nói với vẻ đương nhiên: “Đã nói là chủ động tấn công, đương nhiên chúng ta không cần đi tìm bọn họ, quân thuyền sẽ tự mình tìm tới. Đến lúc đó chỉ cần phối hợp một cách thỏa đáng, cướp mấy chiếc thuyền rời đi là không còn là vấn đề!”
“Về phần hạm thuyền, chúng quá lớn, giá trị chế tạo đắt đỏ, không đến mức bất đắc dĩ thì nước M sẽ không điều động hạm thuyền đến g.i.ế.c chúng ta đâu, nhưng mà nếu thật sự có hạm thuyền, chúng ta cũng chỉ có thể nhận thua.”
“Nhưng anh cảm thấy tình huống hiện tại của chúng ta còn có thể kém hơn sao? Không đánh cược một lần thì khi nào mới có thể thoát khỏi khó khăn?”