Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 539: Chương 539




Sắc mặt Mạnh Hổ đột nhiên thay đổi, hốc mắt đỏ bừng, co cẳng muốn chạy tới bên kia.

"Dừng lại!" Yến Thiếu Ngu gầm nhẹ một tiếng, hai chân Mạnh Hổ bỗng nhiên đông cứng tại chỗ, nước mắt chảy dài trên gương mặt bẩn thỉu, anh ta c.h.ế.t lặng quay đầu, nghẹn ngào nói: "Trung đội trưởng, tôi biết rồi, tôi biết anh ấy không phản bội chúng ta!"

Yến Thiếu Ngu nhắm mắt lại, tâm trạng vô cùng đè nén, đúng vậy, lẽ ra anh nên nghĩ đến chuyện này từ lâu, nếu thật sự là phản bội, tại sao anh ấy chỉ lấy đi hai kiện vật tư mà không ném phần còn lại xuống vách núi?

Nguyệt

Anh ấy chưa bao giờ có suy nghĩ phản bội, ngay từ đầu, mục đích của anh ấy chính là đồng quy vu tận với quỷ Tây Dương nước M, dùng cơ thể của mình để g.i.ế.c ra một đường m.á.u cho những chiến hữu còn lại trong trung đội 168, mọi thứ ban đầu chỉ là để lấy lòng tin.

Binh sĩ của hai tiểu đội nước M đều biến mất, làm rối loạn kế hoạch ban đầu của anh ấy, nhưng cũng may Mạnh Hổ quay về được.

Anh ấy biết rõ, nếu cho Mạnh Hổ đi theo thì sẽ không tránh được chuyện hai người đều phải hi sinh. Cuối cùng, anh ấy không nói cho bất cứ ai, tình nguyện bị buộc tội trốn lính, thậm chí tội danh phản bội, cũng kiên quyết lên đường.

Yến Thiếu Ngu nắm chặt s.ú.n.g máy trong tay, hít sâu một hơi: "Mạnh Hổ, đi, gọi tất cả mọi người dọn dẹp hết bọn chúng!"

Mạnh Hổ rơi lệ đầy mặt, ngẩng cổ lên, khàn giọng đáp: "Rõ!"

Trên cổ anh ta nổi gân xanh, nhìn vẻ ngoài có phần dữ tợn, nhưng chiến ý cháy hừng hực và thù hận trong mắt lại bành trướng, điều duy nhất anh ta muốn làm bây giờ chỉ là g.i.ế.c thêm vài tên quỷ Tây Dương nữa, không phụ sự hy sinh oanh liệt của Vương Hâm!

Vương Hâm là liệt sĩ, là một anh hùng đã anh dũng hy sinh của trung đội 168!

Mạnh Hổ cấp tốc chạy đến vách đá, bám dây leo trèo xuống, anh ta biết rất rõ mục đích sắp xếp của trung đội trưởng là lâm thời thay đổi kế hoạch, tất cả mọi người trong trung đội 168 đều được phái đi dọn sạch những binh sĩ còn lại của nước M, có một người tính một người!

Vương Hâm không thể hy sinh vô ích, nếu như anh ấy đã vì bọn họ mà mở ra một con đường máu, vậy thì bọn họ không thể từ bỏ.

Khuôn mặt Yến Thiếu Ngu lạnh lẽo, quanh người nặng nề sát khí, không thể nghi ngờ, cái c.h.ế.t của Vương Hâm đã một lần nữa đốt lên cố chấp bạo ngược từ trong xương tủy của anh, nếu không thể g.i.ế.c thêm vài người từ nước M trước khi rời đi, anh sẽ không cam lòng.

Bên kia, Cố Nguyệt Hoài cũng chú ý đến tâm trạng chập chờn của mấy người Yến Thiếu Ngu, cô cũng phát hiện có một người chạy trở lại vách đá như muốn quay lại gọi ai đó. Hiển nhiên, kế hoạch trước đó đã bị huỷ bỏ, Yến Thiếu Ngu chuẩn bị phản kích, làm một thợ săn.

Cô mím môi, quay đầu nhìn về phía vụ nổ, sau đó không chần chừ gì nữa, chạy về phía nó thông qua cảm giác của mình mà mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Mặc dù thực vật không thể truyền đạt tin tức chuẩn xác cho cô, nhưng dọc theo đường đi, năng lực chữa trị vừa mới thăm dò được có bảy mươi, tám mươi người tụ tập ở bên kia, số lượng khổng lồ như vậy chỉ có có thể là binh sĩ nước M.

Nhưng phần lớn bọn họ đều được chia thành tốp nhỏ, các tiểu đội chia ra hành động lại đột nhiên tập hợp lại, hình thành hai trung đội, rõ ràng là không bình thường, nhưng trước khi cô kịp nghi ngờ thì đột nhiên nổ tung.

Trong nháy mắt đó, cảm giác về cỏ cây của cô đều tiêu tán, đều bị dư âm của vụ nổ mạnh phá hủy không còn hài cốt.

Gần như không cần suy nghĩ sâu xa, cô hiểu đó là Vương Hâm.

Trung đội 168 không thiếu người nào, chỉ có một Vương Hâm bị phán là "Lính đào ngũ" không ở đó.

Anh ấy lấy đi gói tiếp tế của một số binh sĩ nước M, có lẽ để chiếm được tín nhiệm lòng tin của bọn họ, thuận tiện lấy địa điểm ẩn nấp của trung đội 168 làm mồi dẫn để tập trung binh lực của nước M binh lại, sau đó cho nổ những quả b.o.m được chôn giấu.

Trên phiến lá, cỏ cây đều ướt đẫm nước mưa, Cố Nguyệt Hoài chạy một mạch, ống quần ướt đẫm, nhưng cô không dám dừng lại, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Vương Hâm, nếu như anh ấy còn một hơi thở thì cô có thể cứu anh ấy!

Cho dù trong vụ nổ lớn như vậy rất khó được toàn thây, nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua cơ hội xa vời này.

Vương Hâm là anh hùng, anh ấy không nên c.h.ế.t như vậy ở mỏm núi Lăng Xuyên, anh ấy phải được nhận chiến công thuộc về mình một cách đường đường chính chính, chứ không phải quân đội cầm tấm biển chiến công hạng nhất đưa về nhà, người đã chết, những vinh dự này có tác dụng gì?

Tốc độ của Cố Nguyệt Hoài rất nhanh, sau khoảng mười phút, cuối cùng cô cũng đến nơi xảy ra vụ nổ, nơi này cách vách đá rất xa, trước khi chết, Vương Hâm vẫn dẫn kẻ thù đi ra xa, sợ b.o.m sẽ lan đến gần chiến hữu của mình.

 

Khi cô đến gần, một làn sóng nhiệt vẫn chưa lắng xuống đã ập đến trước mặt.

Cố Nguyệt Hoài nhìn những xác c.h.ế.t đen kịt lộn xộn khắp mặt đất, cảm thấy ớn lạnh, những xác c.h.ế.t này đều mặc đồng phục của binh sĩ nước M, đáng tiếc t.h.i t.h.ể phân tán khắp nơi và hầu hết chúng đều không hoàn chỉnh.

Cây cối xung quanh đều bị vặn gãy, ngổn ngang lộn xộn, thậm chí có cây còn đổ đè lên thi thể.

Cô không dám trì hoãn, tìm kiếm Vương Hâm trong số những xác c.h.ế.t la liệt trên mặt đất.

Quân phục của nước Z là một màu xanh cỏ mạnh mẽ, cô còn nhớ rõ anh ấy mặc áo lót màu trắng, hoàn toàn khác biệt với binh sĩ nước M. Sau khi tìm kiếm một hồi, cô nhìn thấy một bóng người nằm rạp trên mặt đất.

Thân hình người này rất gầy, bộ quân phục màu xanh cỏ của anh ấy rách nát, bẩn thỉu, còn người thì bất động.

Khoảnh khắc Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Vương Hâm, cổ họng cô chua xót, bởi vì thân thể của anh ấy cũng không được hoàn chỉnh.

Người nằm rạp trên mặt đất thiếu một cánh tay, hai cái đùi cũng không còn, giống như một nhân trư*, cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình rồi chạy tới lật người anh ấy lại, khi nhìn rõ khuôn mặt của Vương Hâm, một nỗi buồn không nhịn được bừng lên.

*Nhân trư: Người lợn, một hình phạt đáng sợ thời phong kiến. Người bị gọi là nhân trư là người không còn tay chân, không còn mắt thậm chí là tai cũng mất đi và không thể nói chuyện do bị ép uống thuốc câm và bị bỏ vào chuồng lợn trở thành một thứ người không ra người vật không ra vật, vô cùng đáng sợ.

*Nhân trư: Người lợn, một hình phạt đáng sợ thời phong kiến. Người bị gọi là nhân trư là người không còn tay chân, không còn mắt thậm chí là tai cũng mất đi và không thể nói chuyện do bị ép uống thuốc câm và bị bỏ vào chuồng lợn trở thành một thứ người không ra người vật không ra vật, vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt anh ấy nhắm nghiền, người không còn thở nữa, nhưng trên môi lại có một độ cong vui vẻ.

Nếu như dáng vẻ này bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi lọt vào trong mắt Cố Nguyệt Hoài, cô hiểu đến lúc chết Vương Hâm cũng không hề hối hận, có thể dọn sạch chướng ngại cho chiến hữu, thậm chí anh ấy còn cảm thấy thỏa mãn.

Cố Nguyệt Hoài cắn chặt hàm răng, đặt tay lên lồng n.g.ự.c không còn phập phồng nữa của Vương Hâm, đáng tiếc, khoảnh khắc năng lực chữa trị tiếp xúc thân thể của anh ấy, nó tiêu tán, giống như không tìm thấy đầu nguồn, mờ mịt khắp tứ phương.

Lòng bàn tay cô hơi siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, cô nhắm mắt lại, vẫn quá muộn.

Đúng lúc này, Cố Nguyệt Hoài nhận được tin tức từ cỏ cây, lại có một đội ngũ đang nhanh chóng tiếp cận với tốc độ rất nhanh.

Cô nhẹ nhàng che dấu cảm xúc, đặt t.h.i t.h.ể Vương Hâm xuống, sau đó cấp tốc chui vào trong bụi cỏ ẩn nấp, một lát sau, một đội binh sĩ nước M cầm s.ú.n.g đến đây, hiển nhiên bọn họ cũng bị tiếng nổ thu hút.

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn họ, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve dây leo dưới chân, nhưng cô còn chưa ra tay thì đột nhiên có tiếng s.ú.n.g tiểu liên vang lên, ngay sau đó, lồng n.g.ự.c một đội binh sĩ nước M nổ thành hoa máu, bị b.ắ.n thành cái sàng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đó là người của nhóm Yến Thiếu Ngu tới.

Kinh nghiệm tác chiến của binh sĩ nước M vô cùng phong phú, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Sau khi những người phía trước bị giết, đám binh sĩ ở phía sau dùng chính t.h.i t.h.ể của đồng đội mình làm lá chắn rồi cấp tốc rút lui. Nhưng nơi vụ nổ xảy ra quá vắng vẻ, khí thế của mấy người Yến Thiếu Ngu lại rào rạt, hỏa lực rất mạnh, gần như b.ắ.n xuyên thấu lá chắn người, m.á.u me phun ra tựa như Tu La tràng*.

*Tu La tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến c.h.ế.t trong một hoàn cảnh khó khăn.

*Tu La tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến c.h.ế.t trong một hoàn cảnh khó khăn.

Trong chốc lát, đội quân binh sĩ nước M đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Yến Thiếu Ngu cầm s.ú.n.g tiểu liên trong tay, chân dài sải bước về phía trung tâm vụ nổ.

Vẻ mặt anh lạnh lẽo, ánh mắt nguy hiểm, tuy khuôn mặt gầy gò đã mất đi nhan sắc trước kia, nhưng khí thế tựa như lưỡi đao quanh người lại khiến người ta phải giật mình, đi thẳng qua đống xác c.h.ế.t trên mặt đất, không dừng lại cho đến khi nhìn thấy một t.h.i t.h.ể không đầy đủ mới ngừng bước chân.

Yến Thiếu Ngu ngơ ngẩn, anh lẳng lặng nhìn t.h.i t.h.ể đó một lúc, một lúc sau, hắn bước lên phía trước, giơ tay phải lên chào theo quân lễ.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.