Cố Nguyệt Hoài nhìn anh mà mũi chua xót, trong mắt dâng lên hơi nóng.
Nhưng mà hiển nhiên binh sĩ nước M sẽ không cho bọn họ thời gian để đau buồn. Ngay khi Yến Thiếu Ngu vừa ôm t.h.i t.h.ể Vương Hâm đi ẩn nấp thì một đội quân khác của nước M đã đến, số lượng khoảng ba mươi, đang mò mẫm về phía trước dưới sự lãnh đạo của hai hạ sĩ quan.
Khi bọn họ đến gần rìa của vụ nổ, nhìn t.h.i t.h.ể mới mẻ còn chảy m.á.u tươi ở giữa trung tâm, bọn họ rất cẩn thận, không tới gần luôn mà đi theo cặp, dựa lưng vào nhau, chĩa s.ú.n.g b.ắ.n phá phía cây cỏ um tùm xung quanh!
Yến Thiếu Ngu nằm rạp trên mặt đất, ngón tay thon dài giữ chặt cò súng, hai mắt đỏ đục, anh không tùy tiện hành động, nhưng với phương thức b.ắ.n phá đột kích như vậy của quỷ Tây Dương, thì sẽ phát hiện ra anh rất nhanh, không biết lúc nào bọn Mạnh Hổ sẽ tới.
Thấy thế đạn tấn công của binh sĩ nước M càng ngày càng mãnh liệt, Yến Thiếu Ngu hít sâu một hơi.
Một bên khác, Cố Nguyệt Hoài cũng chú ý tới nguy cơ bên phía Yến Thiếu Ngu, hỏa lực của s.ú.n.g tiểu liên thậm chí có thể xuyên thủng cây đại thụ, cô không có thời gian suy nghĩ, năm ngón tay mảnh khảnh của cô đã khống chế dây leo b.ắ.n ra!
Dây leo to khoẻ giống như là có sinh mệnh của riêng mình, bay múa lộn xộn giữa không trung, cuộn tất cả s.ú.n.g ống của binh sĩ nước M lên, có một số người không muốn từ bỏ vũ khí, cũng bị cuốn lại tầng tầng lớp lớp như bánh chưng.
Cảnh tượng này rất kỳ diệu, không chỉ hơn ba mươi binh lính của nước M rối loạn, mà ngay cả con ngươi của Yến Thiếu Ngu cũng co rụt lại, không dám tin nhìn dây leo đang cuộn xoắn giữa không trung, nhưng chỉ trong chốc lát, toàn bộ binh sĩ của nước M đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đôi mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu nhìn chằm chằm vào nơi dây leo xuất hiện không chớp mắt, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới "Hoàng tiên cô" mà Mạnh Hổ từng nói. Hiển nhiên, cảnh tượng lúc đó đã được tái hiện, thế nhưng trên đời này thật sự có "Hoàng tiên cô" sao?
Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy, nhưng Yến Thiếu Ngu vẫn cảm thấy không thể tin được.
Anh giấu kỹ t.h.i t.h.ể Vương Hâm, sau đó xoay người chạy về phía nơi dây leo xuất hiện, hành động của anh tựa như một con báo săn.
Từ nhỏ Yến Thiếu Ngu đã đi theo Yến Thú Chi đi săn, học tập xạ kích giữa rừng, tốc độ của anh rất nhanh, nếu không thì cũng không thể đến đây trước một bước, hiển nhiên khoảng cách giữa nơi dây leo xuất hiện và anh cũng không xa.
Anh nhanhc hóng băng qua bụi cỏ, tay cầm s.ú.n.g siết chặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía bên kia.
Cảnh tượng vô lý này sẽ sớm được giải thích, rốt cuộc là "Hoàng tiên cô" hiển linh, hay là vì mỏm núi Lăng Xuyên nằm ở một khu vực hẻo lánh và không ai quan tâm đến nó, khiến cho biến dị dây leo có khả năng tấn công các sinh vật sống, điều này sẽ sớm được tiết lộ.
Thật ra hắn nghiêng về phía sau nhiều hơn, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, nếu như thế gian thật có tinh quái, thì không có khả năng giấu diếm nhiều năm như vậy mà không có một chút manh mối, về phần vì sao dây leo chuyên tấn công người của nước M, thì anh cũng không rõ ràng cho lắm.
Yến Thiếu Ngu mang theo nghi ngờ, anh nín thở, cẩn thận từng li từng tí dùng đầu s.ú.n.g đẩy bụi cỏ ra.
Đúng lúc này, toàn thân Yến Thiếu Ngu cứng đờ, vẻ mặt anh vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt.
Anh hoàn toàn không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này trong đời, người phụ nữ yêu dấu của anh, vợ của anh lại tựa như tinh quái trong núi, điều khiển dây leo trong rừng sinh trưởng nhanh chóng, sau đó dùng sức lực lạ thường g.i.ế.c c.h.ế.t binh sĩ nước M.
Hơn ba mươi người, toàn bộ đều bị trói cực kỳ chặt chẽ, rất giống xác ướp, đau đớn cùng với ngạt thở khiến cho bọn họ không ngừng vặn vẹo, nhưng chẳng mấy chốc đã không còn nhúc nhích nữa, bọn họ bị treo ngược ở giữa không trung, từng cái dây leo kén người làm cho lòng người lạnh lẽo, sợ hãi đến cực điểm.
Yến Thiếu Ngu không biết nên phản ứng như thế nào, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài không chớp mắt.
Mà Cố Nguyệt Hoài đã cảm nhận được sự xuất hiện của anh, cô cũng không dừng lại, cũng không giấu diếm, mà đợi tất cả binh sĩ nước M đều đều tắt thở mới buông lỏng tay, hơn ba mươi bộ t.h.i t.h.ể bị treo ngược trên dây leo bị quăng xuống đất như sủi cảo.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Cố Nguyệt Hoài hạ tay xuống, mấp máy môi, một lúc sau mới ngước mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
Cô có hơi không dám nhìn biểu cảm của Yến Thiếu Ngu, kiểu gì thế nhân cũng sẽ coi không giống với mình như dị loại. Giống như cô đã từng mập mạp như heo, lúc đó cô đã phải chịu những ánh kỳ thị nhiều không kể xiết, càng không nói đến năng lực bây giờ của cô còn kinh khủng hơn.
Nguyệt
Năng lực chữa trị là năng lực siêu tự nhiên, là sự tồn tại mà người bình thường không thể nào hiểu được.
Cô hiểu rằng vào lúc này, mình nghiễm nhiên đã trở thành một dị loại trong mắt Yến Thiếu Ngu, một nỗi bi ai dày đặc dâng lên trong lòng cô, loại bi ai này nặng nề cực kỳ, bờ môi cô run nhè nhẹ, nở một nụ cười không khác gì ngày xưa với Yến Thiếu Ngu.
Cô không muốn anh sợ mình, nhưng bí mật giấu diếm bấy lâu nay đã bị vạch trần, cô hoàn toàn không biết Yến Thiếu Ngu sẽ nghĩ như thế nào.
Yến Thiếu Ngu nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Nguyệt Hoài, cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi cô, yết hầu anh nhấp nhô dữ dội mấy lần, anh bỏ s.ú.n.g xuống, nhanh chân đi về phía Cố Nguyệt Hoài, lúc đi gần đến nơi, anh không hề do dự cúi người ôm cô vào lòng.
Lồng n.g.ự.c anh phập phồng rất nhanh, hiển nhiên là cảm xúc rung động còn chưa tan hết.
Cố Nguyệt Hoài duỗi tay ôm eo anh, nói khẽ: "Đừng sợ em được không?"
Yến Thiếu Ngu nhíu chặt mày, bàn tay đang ôm cô đột nhiên siết chặt thêm mấy phần, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhưng rất nghiêm túc: "Anh không sợ em là quỷ mị tinh quái, chỉ sợ mình sẽ không giữ được em, nếu có một ngày em muốn rời đi, anh sẽ không ngăn được."
Mới đầu đúng là anh rất sốc, thế nhưng chỉ thế thôi.
Như anh đã nói, mặc kệ Cố Nguyệt Hoài là quỷ mị, hay là tinh quái tu luyện thành người trong núi, anh đều không sợ. Bởi vì nước giếng có thể trị bệnh cứu người lúc trước đã khiến anh có chút nghi ngờ và suy đoán trong lòng, bây giờ chỉ xác nhận lại mà thôi.
Anh buông tay Cố Nguyệt Hoài ra, quay sang bưng mặt cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, khẳng định lại một lần: "Anh không sợ, càng không nói ra ngoài, em không cần lo lắng, cũng không cần có áp lực tâm lý, yên tâm, tất cả đã có anh."
Nghe lời này của anh, vành mắt Cố Nguyệt Hoài càng đỏ, chợt có một cảm giác nhẹ nhõm.
Kể từ khi trọng sinh, cô vẫn luôn gánh vác thù hận mà sống, mặc dù có không gian Tu Di, nhưng khi sử dụng vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bị người khác phát hiện rồi gây ra rắc rối lớn. Sau này có được năng lực chữa trị, có năng lực tự vệ, cô mới dần dần thả lỏng hơn.
Cô cũng biết rất rõ, nếu như có chuyện gì đó thực sự xảy ra vì năng lực như vậy, thì sẽ không ai có thể bảo vệ được cô.
Nhưng cô biết, nếu mình tới mỏm núi Lăng Xuyên mà không sử dụng năng lực thì cũng không giúp được gì, nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết đến đây, cô chỉ muốn giúp Yến Thiếu Ngu, giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, nhận được chiến công, bình yên trở về thủ đô, làm được chuyện mình muốn làm.
Lúc này, khi nghe được những lời Yến Thiếu Ngu nói, cô đột nhiên có cảm giác rất nhẹ nhàng khi có người giúp đỡ, chia sẻ những gánh nặng mình đang mang.
Yến Thiếu Ngu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Nguyệt Hoài, trái tim anh chua xót, dường như cổ họng cũng bị bông chặn lại.
Đương nhiên anh biết lúc này trong lòng cô có nhiều bất an, nhưng dù cho như thế, cô vẫn cố nén cảm xúc cười với anh, thể hiện mặt vô hại của mình, anh không thích điều này, anh không muốn trở thành đối tượng mà cô cần phải "làm hài lòng".
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài nhớ ra điều gì đó, cô chỉ vào xác c.h.ế.t rơi xuống đất, khẽ nói: "Anh b.ắ.n bọn họ thêm vài phát đi."
Những t.h.i t.h.ể này đều là quân công thật sự, năng lực của cô không thể bại lộ, ba mươi t.h.i t.h.ể binh sĩ c.h.ế.t không giải thích được này là kẽ hở lớn nhất, thay vì tiện nghi cho "Hoàng tiên cô", không bằng để Yến Thiếu Ngu nhận lấy.