Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mím, anh cúi đầu nhìn ánh mắt của cô, rồi in một nụ hôn lên trán cô: "Chờ anh ở đây."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khẽ đáp, nhìn Yến Thiếu Ngu bước ra khỏi bụi cỏ, móc s.ú.n.g lục ở bên hông ra, bồi thêm mấy nhát sung vào n.g.ự.c từng thi thể. Sau khi làm xong, anh vừa định trở về bên cạnh Cố Nguyệt Hoài thì nghe thấy có tiếng bước chân nườm nượp truyền đến từ nơi xa.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên nhìn thoáng qua, đi đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu: "Là bọn Mạnh Hổ."
Hai người bọn họ đứng giữa núi thây biển máu, tình huống này khó tránh khỏi có chút kinh khủng. Lúc Mạnh Hổ, Hạ Lam Chương và những người khác của trung đội 168 đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, t.h.i t.h.ể binh sĩ nước M la liệt khắp nơi khiến bọn họ chấn động.
Hạ Lam Chương vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô không sao.
"Trung đội trưởng! Quân y Cố! Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?" Sắc mặt Mạnh Hổ hơi trắng bệch.
Nguyệt
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu bình tĩnh, lời nói gần như không dừng lại: "Như những gì cậu thấy, Vương Hâm cho nổ hai trung đội địch, lúc tôi đến nhặt xác cho anh ấy thì đụng phải binh sĩ nước M nghe thấy tiếng tìm đến nên thuận tay giải quyết luôn."
Từ trước đến nay, anh làm việc mạnh mẽ dứt khoát, khi nói ra lời này không hề khiến người khác nghi ngờ.
Các chiến sĩ của trung đội 168 đều nổ tung, bất kể là chuyện của Vương Hâm, hay là trận chiến đơn độc của Yến Thiếu Ngu, đạt được chiến tích liên tục g.i.ế.c mấy chục người, công trạng này đã đủ để ghi vào sử sách, lần này trung đội 168 bọn họ lập công lớn thật rồi.
Yến Thiếu Ngu không cho người khác cơ hội hỏi thêm, anh lớn tiếng nói: "Mạnh Hổ, cậu và Hạ Lam Chương đi thu xếp cho di thể Vương Hâm, tổ hai và tổ bốn canh gác xung quanh, những người còn lại chỉnh đốn tại chỗ, quét dọn chiến trường."
"Rõ!" Đám người đáp lại, sau đó bắt đầu bận rộn.
Mạnh Hổ thì đỏ mắt, dưới sự dẫn đầu của Yến Thiếu Ngu, đi tới bên cạnh t.h.i t.h.ể của Vương Hâm.
Khi thấy t.h.i t.h.ể tàn khuyết không đầy đủ của anh ấy, Mạnh Hổ cực kỳ bi thương, anh ta nghẹn ngào rất lâu mà không nói nên lời.
Hạ Lam Chương cũng im lặng đỏ mắt, trong chiến trường, không có cơ hội cho bọn họ khóc lóc, bi thương, thậm chí trong lúc hỏa lực của địch dữ dội, t.h.i t.h.ể của chiến hữu còn phải đắp thành chiến hào, ngăn đạn và thuốc nổ cho bọn họ.
Nhưng bọn họ đều là tân binh, từ khi được sắp xếp vào trung đội 168, dưới sự lãnh đạo của Yến Thiếu Ngu, rất ít xuất hiện tình huống thương vong. Mà chiến hữu Vương Hâm c.h.ế.t trong tình trạng thê thảm như vậy, lại còn là người duy nhất, chính nghĩa của Vương Hâm đáng để bọn họ rơi lệ.
Hai người cũng chào theo quân lễ với t.h.i t.h.ể của Vương Hâm, ngay sau đó, Mạnh Hổ cởi quân trang hoàn chỉnh trên người mặc vào cho Vương Hâm, còn tiện tay dùng nhánh cây thay thế cho tứ chi đã mất, lại nhét cây cỏ vào trong bên trong ống quần để bổ sung.
Yến Thiếu Ngu không quấy rầy bọn họ, anh cùng Cố Nguyệt Hoài đi sang một bên.
Cô im lặng một lúc rồi nói: "Vô cùng xin lỗi, em không cứu được Vương Hâm."
Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn về phía cô, nhìn vẻ mặt hơi cô đơn của cô, biết tiếng khóc vừa rồi của Mạnh Hổ đã ảnh hưởng tới cô.
Anh khẽ thở dài, ánh mắt nghiêm túc: "Chuyện này không liên quan gì đến em, đây là lựa chọn của bản thân Vương Hâm, làm một chiến sĩ, da ngựa bọc thây c.h.ế.t ở trên chiến trường mới là kết cục cuối cùng, em chỉ là quân y, không phải thần tiên."
Cố Nguyệt Hoài mím môi, không tiếp tục đề tài này, mà nói: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Rốt cuộc mỏm núi Lăng Xuyên có bao nhiêu binh sĩ nước M? Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu trực diện, hay là hành động theo kế hoạch ban đầu?"
Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Nhân số binh sĩ nước M xâm nhập vào vào mỏm núi Lăng Xuyên không hề ít, ước tính sơ sơ cũng khoảng hai trăm người, hôm nay đã c.h.ế.t hơn một nửa. Nếu như khoảng thời gian này bọn họ không tiếp tục phái binh đến, thì với thực lực bây giờ của chúng ta, hoàn toàn có thể chiến đấu trực diện, rời khỏi mỏm núi Lăng Xuyên, bao vây và trấn áp binh sĩ của nước M từ phía sau."
Giọng anh trầm hơn một chút: "Trận chiến ở tiền tuyến vẫn chưa kết thúc, chúng ta cần phải trở về."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Vậy thì g.i.ế.c trở về, anh đánh đuổi bọn chúng đi, em sẽ ở bên cạnh anh."
Yến Thiếu Ngu hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cố Nguyệt Hoài, có cô ở đây, cho dù nước M có cử thiên quân vạn mã vào mỏm núi Lăng Xuyên, thì sợ là cũng rất khó mà thoát được, đúng là cô có năng lực dẫn trung đội 168 phá vòng vây rời đi.
Nhưng mà anh không hi vọng Cố Nguyệt Hoài bại lộ quá nhiều, đúng là loại năng lực này rất mạnh, nhưng năng lực càng mạnh thì càng khiến người khác ngấp nghé, nhỡ đâu bị người có ý xấu phát hiện, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ngu im lặng không nói gì, cô mím môi nói: "Anh bận tâm chuyện nhà họ Yến trong lòng nhiều năm, kiểu gì cũng phải giải quyết. Chỉ có lấy được quân công thì mới có thể nở mày nở mặt trở lại thủ đô, em từ ngàn dặm xa xôi đến tiền tuyến là để giúp anh."
Cố Nguyệt Hoài dừng một chút, lại nói: "Huống hồ, em có thể có được năng lực như vậy, thật ra cũng là vì ngươi."
Nghe cô nói vậy, Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên và tỏ vẻ không hiểu.
Cố Nguyệt Hoài cũng không giấu diếm nữa, đôi môi đỏ mọng mở nhẹ: "Thẻ bài ngọc."
Yến Thiếu Ngu khẽ run, ánh mắt d.a.o động, một lúc sau, khuôn mặt anh giãn ra: "Thì ra là thế."
Cố Nguyệt Hoài nhìn biểu cảm hiểu ra trên mặt anh, cô chớp chớp mắt: "Anh có hối hận không?"
Yến Thiếu Ngu sững sờ một lát, nghi ngờ nói: "Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã đưa thẻ bài ngọc cho em." Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, năng lực chữa trị mạnh mẽ là chuyện không cần nói cũng biết, mặc dù là năng lực do dung hợp với không gian Tu Di mới sinh ra, nhưng cũng nhờ Yến Thiếu Ngu mới có.
Lúc đầu Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên, sau đó chợt tức giận gõ trán Cố Nguyệt Hoài: "Em nghĩ gì thế? Thẻ bài ngọc kia vốn là vật gia truyền cho con dâu trưởng nhà họ Yến chúng ta từ thế hệ này sang thế hệ khác chưa bao giờ thay đổi."
"Nếu em có thể đạt được năng lực từ nó, vậy có nghĩa là thẻ bài ngọc có duyên với em. Em chính là con dâu trưởng trong số mệnh của nhà họ Yến, tại sao anh phải hối hận? Chẳng lẽ anh lại ngấp nghé năng lực của em? Em nói giống như anh hẹp hòi lắm vậy."
"Huống chi anh ở tiền tuyến vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của em, em có thể có bản lĩnh như vậy, anh rất vui."
Từng câu từng chữ của Yến Thiếu Ngu đều tràn đầy chân thành, khi nói xong lời cuối cùng, anh còn giơ bàn tay to lớn lên vỗ nhẹ đỉnh Cố Nguyệt Hoài, làm động tác trấn an tâm trạng của cô, môi mỏng của anh hơi cong, biết rõ lai lịch, lại càng yên tâm hơn.
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài cong cong, cô nở nụ cười: "Vậy chúng ta đi thôi, mau chóng giải quyết chuyện tiền tuyến, rồi nhanh chóng trở về xử lý chuyện hôn lễ."
Yến Thiếu Ngu cười khẽ, nói: "Được!"
Sau khi chiến sĩ của trung đội 168 quét dọn chiến trường, Yến Thiếu Ngu ra lệnh cho bọn họ cứ năm người thành một tổ, cẩn thận phục kích trong bụi cỏ bằng hỏa lực hạng nặng, một khi gặp địch nước M thì nhanh chóng nổ s.ú.n.g tấn công, lô s.ú.n.g đạn mới thu hoạch được đủ để chèo chống cho bọn họ tiêu hao.
Anh thì cùng Cố Nguyệt Hoài băng qua rừng cây, quét sạch binh sĩ còn lại của địch.
Lần này có Cố Nguyệt Hoài ở đây, thợ săn và con mồi nhân vật đã bị đảo ngược.
Bọn họ đi thẳng một đường, gặp năm đợt tiểu đội binh sĩ nước M, sau khi tiêu diệt tất cả thì tiếp tục đi về phía trước.
Tốc độ của hai vợ chồng rất nhanh, lúc chạng vạng tối, bọn họ đã tới đến nơi đóng quân tạm thời tại mỏm núi Lăng Xuyên của nước M. Hiển nhiên nơi này "Xa hoa" hơn hang đá dưới vách núi rất nhiều, thậm chí còn có hai chiếc ô tô quân dụng.
Trong doanh trại người đến người đi, phần lớn là đầu bếp bưng đồ ăn, cũng có lính gác đang đi tuần.