Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 542: Chương 542




Cố Nguyệt Hoài nói khẽ: "Binh lực còn dư của nước M đều ở doanh trại."

Yến Thiếu Ngu nhìn doanh trại khổng lồ thì hơi giật mình, anh hạ thấp giọng, nói: "Xem ra sau này nước M vẫn sẽ phái quân đi, nhưng theo quân số này thì tương đương với binh lực của một tiểu đoàn rồi, dùng để bao vây và trấn áp một trung đội của chúng ta thì không khỏi chuyện bé xé ra to."

Mặc dù mục đích anh đưa người tới đây là để chia sẻ lực lượng với tiền tuyến, nhưng sử dụng một tiểu đoàn vài trăm người, điều ra nhiều binh lực như vậy để bao vây và tiêu diệt một trung đội nho nhỏ như bọn họ, nhìn thế nào thì chuyện này rất kỳ lạ, chỗ nào cũng có vẻ không bình thường.

Yến Thiếu Ngu cau mày, tâm trạng cũng trầm xuống theo.

"Chúng ta đi xem trước một chút." Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, ánh mắt lấp lóe. Cô mượn tin tức do thực vật truyền đến để thăm dò tình huống cụ thể trong doanh trại của nước M, trong núi không bao giờ thiếu thực vật, nếu quả thật có vấn đề thì cũng có thể đề phòng trước.

Cô hơi nhắm mắt lại, năng lực chữa trị thẩm thấu lan tràn ra ngoài, bên trong thổ nhưỡng ở mỏm núi Lăng Xuyên đều là bộ rễ thực vật, dưới sự tẩm bổ của năng lực chữa trị, sợi rễ mở rộng ra, truyền tải cảm xúc vui sướng cho Cố Nguyệt Hoài.

Mà nhờ thực vật, cô cũng đã nhận được tin tức cực kỳ hữu dụng.

Một lúc sau, Cố Nguyệt Hoài mở mắt ra, vẻ mặt cô hốt hoảng, hít vào một hơi khí lạnh.

"Thế nào?" Yến Thiếu Ngu cũng sửng sốt, lông mày anh càng nhíu chặt. Xưa nay Cố Nguyệt Hoài luôn bình tĩnh, có thể làm cho cô lộ ra vẻ mặt như thế, đủ để thấy chuyện này không hề đơn giản, chỉ sợ trong mỏm núi Lăng Xuyên này có bí mật rất lớn!

Trái tim Cố Nguyệt Hoài rơi thẳng xuống, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến đáng sợ: "Bên ngoài thì nước M hạ trại ở đây, không ngừng phái quân đi tiêu diệt toàn bộ trung đội 168, nhưng trên thực tế, lại đang canh giữ cứ điểm dưới mặt đất ở nơi này."

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Yến Thiếu Ngu bỗng nhiên thay đổi, anh ngạc nhiên nhìn về phía cô: "Cứ điểm dưới mặt đất? Em chắc không?”

Tâm trạng của Cố Nguyệt Hoài cũng rất nặng nề, cô yên lặng khẽ gật đầu.

Nước M bí mật xây dựng cứ điểm dưới mặt đất tại biên giới mỏm núi Lăng Xuyên của hai nước, ý định xâm phạm lãnh thổ nước Z đã lộ rõ. Bọn họ có nguồn cung cấp lương thảo và vũ khí, thuốc nổ ổn định, nếu tiếp tục đánh thì nước Z thua là chuyện không thể nghi ngờ.

Yến Thiếu Ngu cảm thấy m.á.u chảy trong cơ thể mình dần dần ngưng tụ, môi anh khẽ nhúc nhích: "Khó trách, khó trách bọn họ lại sẵn sàng dây dưa với chúng ta ở mỏm núi Lăng Xuyên hơn nửa tháng. Cũng không phải là bọn họ oán hận chúng ta, liều c.h.ế.t cũng muốn tiêu diệt trung đội 168, mà chúng sợ ta xuyên thủng bí mật, từ đó tập trung lực lượng toàn quân hủy hoại cứ điểm dưới mặt đất, thay đổi cục diện chung của cuộc chiến."

Nếu như không nhờ năng lực của Cố Nguyệt Hoài, thì chỉ sợ sẽ không có ai nghĩ tới chuyện bên trong mỏm núi Lăng Xuyên lại có một cứ điểm quân sự!

Ánh mắt Cổ Nguyệt Hoài lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô gằn từng chữ một: "Nếu nước M đã dâng một cứ điểm quân sự lên, vậy thì chúng ta cũng không cần khách sáo, cướp được cứ điểm ở đây thì tất nhiên nước M sẽ binh bại như núi đổ!"

Ý nghĩ đầu tiên của cô không phải cho nổ tung cứ điểm dưới mặt đất, mà là cướp đoạt.

Phải biết rằng cứ điểm dưới mặt đất đều được xây dựng bằng xi măng cốt thép vô cùng kiên cố, muốn cho nổ tung từ bên ngoài không phải chuyện dễ dàng, mà bên trong cứ điểm có kho đạn tồn, có lương thảo tồn kho, cứ thể phá hủy thì không khỏi đáng tiếc.

Nghe Cố Nguyệt Hoài nói, ban đầu Yến Thiếu Ngu giật mình, sau đó suy nghĩ cẩn thận một lát.

Nếu có người khác đưa ra ý tưởng như vậy, anh nhất định sẽ từ chối, cướp cứ điểm quân sự của kẻ địch, cho dù binh lực có gấp đôi đối phương thì tỉ lệ thành công cũng gần như bằng không. Nhưng Cố Nguyệt Hoài nói ra miệng thì anh không thể không nghiêm túc suy nghĩ.

Năng lực của cô ngoài dự liệu của bất cứ ai, gần như có thể không mất một binh một tốt đã có thể đánh cho nước M trở tay không kịp!

 

Nếu như thật sự có thể cướp được cứ điểm quân sự ở chỗ này, nó gần như có thể đóng vai trò quyết định trong tình hình chiến tranh ở tiền tuyến. Cứ như vậy, không chỉ trung đội 168 có thể lập được công lớn, mà càng nhiều chiến sĩ nước Z có thể sống hơn.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, anh vẫn mím môi lo âu hỏi một câu: "Em có nắm chắc không?"

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu: "Chẳng lẽ em nói không nắm chắc thì chúng ta phải xám xịt rút đi sao? Nước M lòng lang dạ thú phát động chiến tranh đã rõ rành rành, đáng bị chế tài trừng phạt. Anh yên tâm, trong lòng em hiểu rõ."

Dưới sự hỗ trợ của năng lực chữa trị, cô thuộc kiểu công kích từ xa, cho dù không thể g.i.ế.c hết kẻ địch nước M trong cứ điểm, thì cũng sẽ không bại lộ cô và Yến Thiếu Ngu, có thể tạo ra một chút hỗn loạn cũng tốt.

Tuy nhiên, có lẽ để tránh bị phát hiện, cứ điểm dưới mặt đất cũng không có nhiều người, cô có lòng tin g.i.ế.c sạch bọn họ. Đến lúc đó Yến Thiếu Ngu mang quân công trở về, đương nhiên anh sẽ lên như diều gặp gió, cho nên, không muốn cướp cũng phải cướp bằng được cứ điểm này!

Trong lúc suy tư, Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày, trong mắt lộ ra mấy phần sắc bén.

Cô nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Yến Thiếu Ngu, chân thành nói: "Thiếu Ngu, theo thường lệ, em g.i.ế.c người, anh bồi thêm vài phát súng."

Lúc này trong doanh trại tràn ngập mùi cơm chín, khoai tây, thịt hộp, cá kho,.. tất cả đều được đưa đến lều vải trong doanh trại, hai sĩ quan từ nước M đang ngồi ở bàn, thảo luận về các vấn đề của trung đội 168.

Bọn họ mặc quân phục thẳng thớm, cầu vai còn đeo quân hàm, rõ ràng là hai tên trung tá.

Ở nước M, mỗi doanh trại đều có ba trăm đến một ngàn binh sĩ, thường do một trung tá lãnh đạo, và một trợ lý do trung tá đó bổ nhiệm, người này có thể tiến hành tác chiến độc lập. Mà doanh trại trước mắt xuất hiện hai tên trung tá, hiển nhiên là không bình thường.

"Những con chuột ở nước Z đang ẩn náu quá sâu, muốn tìm được bọn chúng không hề dễ dàng." Một trung tá trẻ tuổi hơn nói như vậy.

"Không dễ thì cũng phải trừ khử sạch sẽ bọn chúng, nếu không, một khi bại lộ vị trí cứ điểm, hai người chúng ta không gánh nổi hậu quả đó. Chúng ta tăng cường binh lực, tiến hành vây tìm kiếm, không được bỏ qua một góc nào."

Trung tá lên tiếng phía sau lớn tuổi hơn một chút, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.

Vị trung tá trẻ tuổi gật đầu, đang định nói hai câu phụ họa thì vị trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên giơ tay lên, đột ngột đứng dậy, rút ​​súng từ thắt lưng ra và nhắm ra ngoài lều, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nguyệt

trung tá trẻ tuổi sững sờ, không kịp hỏi nhiều, cũng rút s.ú.n.g ở bên hông ra theo.

Một lúc lâu sau, bên ngoài không có động tĩnh gì, trung tá trẻ tuổi có chút khó hiểu: "Có chuyện gì?"

"Quá yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ." Sống lưng vị trung tá lớn tuổi hơn căng thẳng, có lẽ do tính cảnh giác quanh năm ở tiền tuyến, nên cho dù là âm thanh thay đổi rất nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của vị trung tá này.

Nghe người này nói như vậy, trung tá trẻ tuổi cũng nghiêng tai nghe ngóng, hô hấp của anh ta nhẹ lại, trở nên cảnh giác.

Đúng là như vậy, doanh trại của bọn hắn là lớp lá chắn cho cứ điểm dưới mặt đất, có rất nhiều binh sĩ canh gác, âm thanh bên ngoài chưa từng gián đoạn, nhưng bây giờ không còn một chút âm thanh nào cả, như thể trong toàn bộ doanh chỉ còn lại hai người họ.

Trung tá trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, anh ta lên đạn, chậm rãi tới gần giường xếp, dựa lưng vào bên giường, nếu thật sự có kẻ địch xâm nhập, thì anh ta cũng có thể dùng nó làm lá chắn, về phần ra ngoài điều tra, anh ta không có lá gan kia.

Trung tá lớn tuổi hơn đột nhiên hô vài tiếng ra bên ngoài lều, nhưng đáng tiếc, bên ngoài im ắng, không có ai trả lời. Trong lòng người này sững lại, quay đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lập tức di chuyển đến cứ điểm dưới mặt đất, điều tất cả binh lực, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đột nhập, không thể để lộ tin tức cứ điểm ra ngoài, một chi tiết nhỏ cũng không được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.