Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 304:




Mọi người trong nhà đều đang chờ đợi tin tức, vừa mới bước vào cửa, Tiền Thục Hoa và Trang Tú Chi đã vây quanh bọn họ.

“Làm sao? Người nhà kia là họ hàng của Đông Tử sao?”

Là người chứng kiến lại toàn bộ quá trình, Diệp Ngưng Dao đã kể cho bọn họ nghe một số điều cô biết được sau khi gặp Đông Nam Lễ.

Cuối cùng vẫn không quên hỏi: “Bọn họ muốn Thập Động nhận tổ tông, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên là phải nhận, mẹ có thể hiểu được tâm tư của cha mẹ, bọn họ nếu như có linh hồn ở trên trời, nhất định cũng hy vọng đứa con trai độc nhất của mình có thể nhận ra bọn họ.”

Trang Tú Chi cũng phụ họa: “Chị cũng cảm thấy chúng ta nên nhận, Đông Tử, em không cần lo lắng cho mẹ và đại ca của em, chị tin tưởng bọn họ ở trên trời cũng có suy nghĩ như vậy.”

Đương nhiên Diệp Ngưng Dao cũng hy vọng anh có thể nhận người thân của mình, có thêm một người thân để giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau thì tại sao lại không nhận?

Giờ đây, Mạc Vãn Hề và Phó Thập Đông có thể được coi là những người thân không quá năm đời, với sự chỉ dẫn của Đông Nam Lễ, Mạc Vãn Hề đã đến gặp Diệp Ngưng Dao nhiều hơn trước.

Ngày thường có thời gian rảnh nếu cô không xoa thuốc viên thì mối quan tâm lớn nhất của Diệp Ngưng Dao là chăm sóc những bông hoa và cây cối.

Chậu hoa sen Tố Quan Đài mà cô từng mua giờ đã phát triển thành hơn hai mươi chậu, cành cao thẳng tắp vùi trong đất, tuy chưa nở hoa nhưng vẫn nhẹ nhàng thanh tao khiến người ta vô cùng thích thú và bị thu hút bởi nó trong nháy mắt.

Hôm nay Mạc Vãn Hề đến đây chủ yếu là để hẹn hai người bọn họ ngày chính thức để nhận tổ quy tông.

Đi dạo trong sân nhìn thấy hoa lan đẹp như vậy, cô ấy không chút suy nghĩ hỏi: “Đây là hoa gì vậy? Đẹp quá.”

Ngày thường Đông Nam Lễ rất thích mày mò những loại hoa và cây cỏ ở nhà, mà cô ấy đã dần dần mưa dầm thấm đất trở nên rất hứng thú đến khía cạnh này.

Thấy cô ấy thực sự thích nó, Diệp Ngưng Dao chỉ vào một cái chậu trên mặt đất và nói: “Đây là một chậu hoa sen Tố Quan Đài, một loại hoa lan. Chị có thích không? Em cho chị một chậu.”

“Thật vậy không? Vậy thì cảm ơn em!” Mạc Vãn Hề mỉm cười và nhận lấy nó.

Thật ra, cô ấy muốn tặng chậu hoa này cho ông ngoại với danh nghĩa của Phó Thập Đông, cô ấy tin rằng ông cụ sẽ rất vui khi nhìn thấy những chậu hoa.

Lúc trước khi đi, Diệp Ngưng Dao lấy ra hai bình hoa cùng một mảnh giấy viết thư gấp lại đưa cho cô ấy: “Một bình là cho chị, một bình là cho ông nội, em đã viết chi tiết cách nuôi chúng ở trên giấy rồi.”

Mạc Vãn Hề nhận lấy chậu hoa, kinh ngạc nhướng mày, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Làm sao em biết ông cụ thích trồng hoa?”

Hình như là trước đây cô ấy chưa từng nói qua kia mà?

“Em đoán được.” Diệp Ngưng Dao tinh nghịch nháy mắt với cô ấy, nhưng cũng không nói cho cô ấy biết, trên người Đông Nam Lễ có mùi hoa nhàn nhạt, người bình thường không thể ngửi thấy được.

Ngày nhận tổ quy tông được quyết định vào đầu tháng 5, còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày đó.

Để không làm rút dây động rừng, Đông Nam Lễ đã không đề cập đến vấn đề này với đám hậu bối ở nhà, tất cả các kế hoạch đều được thực hiện một cách bí mật.

Để đề phòng lúc đó lại xảy ra chuyện xấu khác, ngoại trừ mọi người trong gia đình ông ấy, ông ấy còn lén mời một vài người bạn thân hồi trước của anh trai mình đến ngồi để tọa trấn.

[Chú thích: Toạ trấn: ngồi làm quan ở một nơi.]

Mạc Vãn Hề chưa bao giờ đề cập đến vấn đề hậu bối trong gia đình với mấy người Diệp Ngưng Dao, đến nỗi Diệp Ngưng Dao nghĩ rằng việc nhận tổ quy tông là một cuộc họp mặt gia đình bình thường, chỉ cần hai bên hiểu nhau là đủ, vì vậy bọn họ đã không coi trọng nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.