Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 41:




Bộ dạng sẵn sàng khóc nức nở của Mạnh Nghênh Oánh càng làm cô ta trông yếu đuối đáng thương hơn so với ngày thường.

Lưu Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh nhìn thấy đau lòng nói: “Không ngờ Diệp Ngưng Dao lại là một con hồ ly tinh, từ Bắc Kinh tới đây chính là muốn chia rẽ mấy người các cô?”

“Giang Hoài có lẽ chỉ coi cô ấy như em gái, nhưng thanh niên trí thức Diệp rõ ràng là không có nghĩ như vậy, bằng không làm gì có em gái nào lại tìm đến tận nông thôn này đuổi theo anh trai nuôi?” Mạnh Nghênh Oánh sụt sịt, nắm lấy tay cô ta, nghẹn ngào nói: “May mà cô nói cho tôi biết người phụ nữ đó có ảnh chụp chung với Giang Hoài, nếu không tôi đã bị cô ta giấu giếm qua mặt rồi.”

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho loại hồ ly tinh kia muốn gì được nấy. Hành vi vô liêm sỉ của cô ta nên bị lôi ra ngoài bêu giữa phố!” Lưu Mỹ Ngọc lòng đầy tức giận vỗ tay trấn an cô ta, sự tức giận trong ánh mắt như thể mình mới là người bị đào góc tường.

“Dù sao cô ấy cũng là người mà Giang Hoài quen biết, hay là chúng ta quên chuyện đó đi.” Mạnh Nghênh Oánh nói như vậy nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, trong lòng cảm thấy rất hài lòng với phản ứng của Lưu Mỹ Ngọc.

“Cô không thể mềm lòng như vậy! Cô thật là ngu ngốc! Chuyện này giao cho tôi, cô cứ chờ xem đi!”

“Cái gì mà chờ xem?” Mạnh Nghênh Võ vừa bước vào phòng đã nghe được những lời này, hắn ta bí mật nhìn khuôn mặt và thân hình của Lưu Mỹ Ngọc, vừa nhìn thấy bộ ngực đầy đặn kia, liền vô thức nuốt nước bọt vài lần.

Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của hắn ta, không khỏi nhíu mày, “Anh đi ra ngoài rồi sao lại trở về? “

“Không có việc gì, quay về uống ngụm nước thôi.” Có người ngoài ở đây nên Mạnh Nghênh Võ không thể nói thật được.

“Mạnh đội trưởng, anh và Nghênh Oánh còn có việc đúng không? Vậy tôi đi về trước.” Lưu Mỹ Ngọc làm sao không cảm giác được ánh mắt nóng rực kia? Vẻ ngoài điển trai của Mạnh Nghênh Võ cũng thuộc hàng đẹp trai số một số hai của làng, nhưng tiếc rằng hắn ta chỉ là người nhà quê và đã có gia đình.

Cho dù trong lòng có ấn tượng tốt, cô ta cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới việc phá hoại hôn nhân của người khác, huống chi là cắm rễ ở vùng nông thôn nghèo nàn lạc hậu này.

Sợ anh trai làm bậy, Mạnh Nghênh Oánh vội vàng giải vây nói: “Được, cô đi về trước đi, ngày mai tôi sẽ đến kí túc xã nữ thanh niên trí thức tìm cô chơi.”

“Được, ngày mai tôi chờ cô.”

Tiễn Lưu Mỹ Ngọc rời đi, sau khi Mạnh Nghênh Oánh quay lại phòng liền tát vào lưng anh trai mình.

Tức giận mắng Mạnh Nghênh Võ: “Anh đã có vợ đẹp rồi, sao còn háo sắc như vậy? Bây giờ em chỉ có Mỹ Ngọc là bạn, anh không thể dọa người ta chạy mất đâu đấy!”

“Em yên tâm đi, anh tự biết chừng mực mà.” Sau lưng truyền đến một trận tê rát, Mạnh Nghênh Võ đau đến nhe răng trợn mắt, mất cả nửa ngày mới bình thường như cũ.

“Làm sao vậy, có chuyện gì rồi? Mau nói cho em biết đi!” Mạnh Nghênh Oánh ngồi trở lại trên đầu giường đất, dùng khăn tay lau đi nước mắt đã vất vả tích cóp, thần sắc lại trở về vẻ lười biếng thường ngày.

“Vừa rồi tiểu tử Giang Hoài kia tìm tới anh, cậu ta biết chuyện của Diệp Ngưng Dao kia rồi.” Hai tay Mạnh Nghênh Võ chống nạnh, cười lạnh một tiếng, “Cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.