Tần Chiêu Chiêu vội vàng thu chân lại, cẩn thận lùi về sau, tránh chọc giận nó rồi rời đi.
Về đến nhà, cô ngồi dưới bóng cây trong sân, bắt đầu nhặt rau. Cô loại bỏ những lá già, sâu, mất hơn nửa tiếng mới xong.
Sau đó, cô đổ rau vào thau nước giếng, rửa thật sạch rồi ngâm thêm một lát cho sạch hết bụi đất. Xong xuôi, cô vớt rau ra để ráo, đặt vào chỗ mát cho khô hẳn.
Trời nóng quá, người cô dính đầy mồ hôi. Cô quyết định đi tắm, tiện thể giặt sạch quần áo vừa thay ra.
Làm xong mọi việc, cô về phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát trước khi dậy làm bánh bao.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gọi của Trương Mỹ Phượng từ ngoài sân…
Sau khi đặt cái đòn gánh xuống ở nhà, Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, dắt con đến trạm y tế trong doanh trại.
Hôm nay là ca trực của Trương Vi Vi.
Tâm trạng cô ta hôm nay khá tốt. Thấy vợ đồng đội đưa con tới, cô ta vui vẻ nở nụ cười, giọng nói cũng rất nhiệt tình:
"Chị dâu, có chuyện gì thế? Chị không khỏe ở đâu à? Lại đây để em xem cho!"
Trương Mỹ Phượng kéo ghế ngồi xuống trước bàn khám, lắc đầu:
"Bác sĩ Trương, không phải tôi, mà là con trai tôi. Tiểu Bảo dạo này gầy quá, da dẻ vàng vọt. Tôi muốn cô kiểm tra giúp, rồi kê ít thuốc cho nó uống."
Trương Vi Vi nhìn Tiểu Bảo.
Quả thật cậu bé hơi gầy, nhưng ngoài điều đó ra, trông vẫn khá khỏe mạnh.
Thời buổi này, trẻ con gầy là chuyện rất bình thường. Với cô ta, gầy không phải là bệnh.
Huống chi, hiện tại thuốc men rất khan hiếm, nếu không thật sự cần thiết, cô ta sẽ không kê đơn thuốc.
"Chị dâu, thằng bé chỉ bị suy dinh dưỡng thôi. Chị về cho nó ăn uống đầy đủ hơn, trứng gà, thịt cá các thứ. Khi bổ sung đủ dinh dưỡng, sắc mặt nó sẽ tự khắc khá lên. Không cần phải uống thuốc đâu."
Trương Mỹ Phượng nhớ lời Tần Chiêu Chiêu dặn nên mới đưa con đến trạm y tế khám. Nhưng giờ bác sĩ lại nói điều hoàn toàn khác. Rốt cuộc ai mới là đúng đây?
“Thật sự không sao chứ?”
Nghe cô ấy hỏi vậy, Trương Vi Vi lập tức hiểu ngay đối phương không tin mình. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh, mỉm cười trấn an:
“Không sao đâu, chị cứ yên tâm làm theo những gì tôi dặn, đảm bảo Tiểu Bảo sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Trương Mỹ Phượng vẫn chưa yên tâm, vạch miệng con trai ra, chỉ vào phần lợi sưng đỏ và những chiếc răng bị sâu, lo lắng hỏi:
“Lợi nó sưng thế này mà cũng không sao à?”
Trương Vi Vi nhìn lướt qua rồi thản nhiên đáp:
“Nó bị nóng trong thôi. Tôi sẽ kê cho chị ít thuốc giải độc. Mỗi lần cho bé uống nửa viên, chia làm hai bữa sáng và tối.”
Thấy cô ta nói chắc nịch như vậy, Trương Mỹ Phượng cũng phần nào yên tâm hơn. Dù gì Trương Vi Vi cũng là bác sĩ chính quy, lời của cô ta chắc không sai.
Nhưng những gì Tần Chiêu Chiêu nói lại hoàn toàn trùng khớp với triệu chứng của con trai cô. Điều đó khiến cô vẫn còn chút nghi ngờ.
Cầm đơn thuốc trong tay, Trương Mỹ Phượng vẫn chưa từ bỏ ý định, liền hỏi thêm:
“Bác sĩ, con tôi có phải bị chứng cam tích không?”
“Cam tích? Ai nói vậy?”
“Một chị dâu trong khu nhà mình. Cô ấy từng đọc qua vài quyển sách y học, nói rằng con tôi có triệu chứng của bệnh này. Vì thế tôi mới đưa nó đến khám.”
Trương Vi Vi nghe vậy thì không khỏi bật cười, giọng điệu có chút giễu cợt:
“Chị dâu nào mà nói vậy?”
“Vợ của Lục doanh trưởng.”
Nụ cười trên môi Trương Vi Vi càng sâu hơn, trong ánh mắt còn có chút mỉa mai:
“À, ra là cô ấy nói à? Chị cũng tin sao? Chị dâu, làm bác sĩ không phải chỉ đọc một hai quyển sách là có thể chẩn đoán bệnh được. Huống hồ, người đó còn là vợ của Lục doanh trưởng. Tôi cũng nghe nói về những chuyện cô ấy từng làm ở khu nhà gia đình quân nhân rồi. Cả doanh trại này ai mà không biết? Một người như thế, chị lại tin lời cô ấy sao?”
Những lời ban đầu của Trương Vi Vi nghe có vẻ hợp lý, nhưng câu nói sau cùng lại khiến Trương Mỹ Phượng không hài lòng. Cô ấy cau mày, giọng điềm tĩnh nhưng có phần nghiêm túc:
“Cô ấy không như lời đồn đâu. Những việc cô ấy từng làm cũng có nguyên nhân cả. Giờ cô ấy đã nhận ra sai lầm và thay đổi rồi. Sau này, những lời đồn đại như thế đừng nên lan truyền nữa. Chúng ta là một gia đình trong doanh trại, phải đoàn kết với nhau. Những điều không có lợi cho sự đoàn kết thì đừng nên nhắc tới. Cảm ơn cô đã khám bệnh cho con tôi, giờ tôi đi lấy thuốc đây.”
Nói xong, Trương Mỹ Phượng xoay người rời đi, để lại Trương Vi Vi với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Cô ta tức giận siết chặt cây bút trong tay. Cái gì chứ? Dám lên mặt dạy đời cô ta sao? Đúng là quá tự cao rồi!
Trương Mỹ Phượng đến quầy thuốc lấy thuốc, sau đó quay về nhà. Ở trạm y tế của doanh trại, gia đình binh sĩ đều được khám chữa bệnh miễn phí nên cô không cần trả tiền.
Về đến nhà, cô lập tức pha thuốc rồi cho Tiểu Bảo uống. Một lát sau, cậu bé có vẻ buồn ngủ, cô liền dỗ con ngủ trước khi sang nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lúc đó, Tần Chiêu Chiêu vừa mới nằm xuống giường, chưa kịp chợp mắt thì nghe thấy tiếng gọi từ ngoài sân:
"Tiểu Tần, em có ở nhà không?"
Là giọng của Trương Mỹ Phượng.
Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy ngay, đáp lớn:
"Em đây!"
Nói rồi, cô vội vàng bước ra khỏi phòng, chạy nhanh ra mở cổng, tươi cười hỏi:
"Chị dâu về rồi à? Tiểu Bảo đâu?"
"Thằng nhóc ngủ rồi. Nhân lúc nó ngủ, chị qua xem em hái được bao nhiêu rau dại." Trương Mỹ Phượng cũng cười tươi.
"Em hái nhiều lắm, đã rửa sạch hết rồi. Nếu gói bánh thì chắc là đủ. Chị dâu, vào nhà đi!"
rương Mỹ Phượng bước vào theo Tần Chiêu Chiêu, đến chỗ rau dại đang phơi trong bóng râm.
"Em còn rửa giúp chị nữa à?" Trương Mỹ Phượng nhìn những mớ rau xanh mướt, cảm thấy rất ấm lòng.