Lục Trầm nghiêm túc nhìn cô, giọng trầm ổn nhưng không kém phần nghiêm khắc:
"Chiêu Chiêu, em không phải bác sĩ, không thể tùy tiện khám bệnh cho người khác. Làm vậy không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn với cả người bệnh. Nếu xảy ra sự cố, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, em có hiểu không?"
Tần Chiêu Chiêu biết rõ anh nói không sai. Hiện tại, cô chẳng phải bác sĩ, dù có kiến thức cũng không thể tự ý chẩn đoán và kê đơn cho người khác. Vì thế, cô không tự tiện bốc thuốc Đông y cho Tiểu Bảo mà chỉ bảo chị Mỹ Phượng đưa cậu bé đến trạm y tế để nhờ bác sĩ khám và kê đơn.
Cô nhìn anh, bình tĩnh đáp:
"Em hiểu ý anh, nhưng Tiểu Bảo rõ ràng bị cam tích. Em chỉ bảo chị Mỹ Phượng đưa cậu bé đi khám bác sĩ thôi, điều đó đâu có sai? Em không hề tự ý điều trị gì cả. Anh biết chuyện này từ chị Mỹ Phượng sao?"
Tần Chiêu Chiêu có chút tò mò. Chị Mỹ Phượng không phải kiểu người nhiều chuyện, chắc chắn chị ấy không kể lại với Lục Trầm.
Lục Trầm lắc đầu:
"Không phải chị ấy nói, em đừng hỏi ai kể nữa. Tiểu Bảo chỉ bị suy dinh dưỡng nhẹ nên gầy yếu, cộng thêm nóng trong người nên lợi bị sưng thôi. Không phải cam tích như em nghĩ."
Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, mắt mở to:
"Bác sĩ nói không phải cam tích sao?"
"Đúng vậy."
Cô nhất thời cạn lời. Bác sĩ ở trạm y tế không chẩn đoán ra cam tích? Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm. Với bệnh này, chỉ uống thuốc hạ nhiệt sẽ không có tác dụng.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi tò mò về vị bác sĩ đã khám cho Tiểu Bảo.
Cô nheo mắt, nghi ngờ hỏi:
"Bác sĩ ở doanh trại của anh có phải là bác sĩ thực thụ không đấy?"
Lục Trầm thấy cô biểu hiện nghiêm túc như vậy thì bật cười:
"Em nghi ngờ trình độ của bác sĩ trong quân đội à?"
Tần Chiêu Chiêu thẳng thắn lườm anh:
"Không giấu gì anh, đúng là em đang nghi ngờ đấy. Ngay cả em còn nhận ra Tiểu Bảo bị cam tích, thế mà bác sĩ lại không biết sao?"
Lục Trầm khẽ cười, chậm rãi nói:
"Bác sĩ đó tốt nghiệp trường y tế, được đào tạo bài bản."
"Trường y tế à?"
Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra vấn đề.
Thời kỳ này, nền y học phương Tây vẫn chưa phát triển mạnh. Chỉ cần tốt nghiệp cấp hai là có thể thi vào trường y, học ba năm là đủ điều kiện ra làm bác sĩ. Nếu có quan hệ tốt, thậm chí có thể xin vào làm ở bệnh viện.
Những người như vậy chỉ có thể chữa bệnh đơn giản và xử lý vết thương. Nói thẳng ra, trình độ của họ cũng chỉ ngang ngửa với bác sĩ chân đất ở nông thôn, thậm chí nếu mới ra trường, có khi còn kém hơn.
Một bác sĩ như vậy mà được vào làm trong quân đội, chắc chắn là nhờ quan hệ.
Lục Trầm thấy cô im lặng, vẻ mặt đầy suy nghĩ thì không khỏi tò mò:
"Sao em trông ngạc nhiên vậy?"
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, giọng đầy lo lắng:
"Nghe anh nói xong, em thực sự lo lắng cho sức khỏe của các chiến sĩ trong doanh trại. Nếu bị bệnh, tốt nhất là cố chịu đựng đi."
Lục Trầm sững người, không ngờ cô lại nói vậy.
"Em nói thế là sao?"
"Với trình độ của bác sĩ đó, em sợ rằng không bệnh cũng thành bệnh lớn mất thôi. Nếu lỡ khám nhầm rồi cho uống nhầm thuốc thì còn nguy hiểm hơn!"
Lục Trầm bất đắc dĩ thở dài. Anh cảm thấy mình đã giải thích rất rõ ràng, vậy mà Tần Chiêu Chiêu vẫn không tin tưởng bác sĩ.
Chuyện này không phải trò đùa, anh phải nhắc nhở cô một lần nữa:
"Được rồi, em đừng lo lắng chuyện này nữa. Và quan trọng nhất, từ giờ về sau, đừng tùy tiện khám bệnh cho người khác nữa, được không?"
Tần Chiêu Chiêu không muốn tiếp tục bàn về chuyện này nữa.
"Được rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."
Nói xong, cô xoay người trở về phòng, đóng cửa lại mà không thèm ngoái đầu nhìn.
Lục Trầm đứng ngoài nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, trong lòng dâng lên một chút hối hận vì giọng điệu có phần cứng rắn của mình khi nãy. Nhưng lời đã nói ra, muốn rút lại cũng không được nữa.
Anh chậm rãi đi đến bên giếng, múc nước ấm trong thùng để rửa qua người, cảm giác mát lạnh giúp anh tỉnh táo hơn đôi chút. Sau đó, anh cởi chiếc áo đang mặc, giặt sạch rồi vắt khô, đem phơi lên sợi dây dưới mái hiên.
Xong xuôi, trước khi quay về phòng, ánh mắt anh lại vô thức hướng về phía căn phòng của Tần Chiêu Chiêu. Đèn trong phòng cô vẫn sáng, chiếc rèm trắng đã kéo lại nhưng vẫn thấp thoáng bóng dáng mảnh mai của cô in lên màn cửa.
Lục Trầm bất giác cong môi, nụ cười khẽ hiện trên gương mặt cương nghị.
Trở lại phòng, anh ngồi xuống giường, căn phòng trống trơn chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn quân dụng. Nếu là trước đây, anh từng nghĩ nơi này thật lạnh lẽo, không giống chỗ dành cho con người sinh sống. Nhưng từ khi có Tần Chiêu Chiêu ở đây, anh mới nhận ra, thì ra chỉ cần có cô, chỗ nào cũng có thể trở thành nhà.
Anh tắt đèn, nằm xuống, nhưng lại không sao ngủ được. Hình bóng của Tần Chiêu Chiêu cứ quẩn quanh trong tâm trí, từng khoảnh khắc giữa hai người từ tối qua đến giờ như một thước phim tua chậm, cứ lặp đi lặp lại.
Cảm thấy khó chịu, anh bật dậy, bắt đầu chống đẩy. Mỗi lần hạ người xuống, từng bắp thịt căng lên, mồ hôi túa ra, nhưng anh vẫn không dừng lại. Phải đến khi hơi thở gấp gáp, toàn thân mệt lử, anh mới nằm vật ra giường, cuối cùng cũng có thể thiếp đi.
Trong giấc mơ mông lung, anh thấy Tần Chiêu Chiêu. Cô bước đến bên giường anh, ánh mắt dịu dàng, khóe môi nở nụ cười e thẹn nhưng không hề né tránh.