Tần Chiêu Chiêu xoa bụng, cảm thấy ăn no rồi nên không còn buồn ngủ nữa. Cô quyết định giặt bộ quần áo đã thay ra hôm qua, sau đó cầm chổi quét dọn phòng mình, phòng ăn và cả bếp.
Lúc quét dọn xong, cô vô tình nhìn về phía phòng của Lục Trầm. Cửa phòng khép hờ, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, để không khí trong lành tràn vào phòng. Căn phòng rất đơn giản, ngoài chiếc giường gọn gàng, hầu như không có đồ đạc gì đáng kể. Chăn trên giường được gấp vuông vức, góc cạnh sắc nét, nhìn là biết ngay phong cách của một quân nhân.
Tần Chiêu Chiêu thầm than, cô đã sống 26 năm ở kiếp trước, nhưng chưa bao giờ có thói quen gấp chăn. Bình thường cô chỉ trải phẳng chăn ra, tối đến thì cứ thế chui vào ngủ, chẳng bao giờ để tâm đến việc này.
Bỗng ánh mắt cô dừng lại ở một góc nhỏ dưới chiếc gối. Hình như có thứ gì đó thò ra.
Cô bước đến, tò mò nhấc chiếc gối lên.
Lập tức, cô cứng đờ cả người.
Dưới gối, là một chiếc quần đùi nam giới.
Tần Chiêu Chiêu tròn mắt nhìn món đồ đó, não bộ như bị đóng băng trong vài giây.
Cô… cô vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Tần Chiêu Chiêu cầm chiếc quần lên, ánh mắt vừa lướt qua đã lập tức đỏ bừng. Cô ngay lập tức nhận ra đó là cái gì.
Nghĩ đến tình huống khiến chiếc quần này trở nên như vậy, tim cô không khỏi đập thình thịch. Cảm giác vừa xấu hổ vừa có chút gì đó khó diễn tả.
Cô vội vàng nhét nó lại dưới gối như thể chưa từng nhìn thấy gì, hít sâu một hơi để trấn tĩnh.
Sàn phòng rất sạch, cô chỉ cần quét qua một chút rồi nhanh chóng rời đi, cẩn thận đóng cửa lại. Ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một tình huống khó xử.
Sau đó, cô tiếp tục quét dọn sân, rồi ngồi bên giếng giặt quần áo. Giặt xong đồ của mình, cô chần chừ nhìn chậu nước, trong lòng lưỡng lự.
Có nên giặt luôn quần đùi của anh ta không nhỉ?
Dù sao thì giặt giúp cũng chẳng có gì to tát, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mặt cô lại nóng bừng lên. Nếu giặt thật, chẳng phải càng khó xử hơn sao?
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Lục Trầm đã trở về.
Vừa xuống xe, anh lập tức liếc mắt về phía giếng, thấy trong chậu giặt không có chiếc quần đùi của mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Chiêu Chiêu thấy anh về sớm như vậy thì ngạc nhiên:
"Anh không phải đến đơn vị sao? Sao lại quay về?"
Lục Trầm hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
"Tôi quên lấy đồ."
Nói xong, anh nhanh chóng bước vào phòng, mở gối ra, thấy chiếc quần đùi vẫn còn đó, liền lập tức vo lại thành một cục, nhét vào túi áo.
Ra khỏi phòng, anh cố làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại cố nhịn, giả vờ như không biết gì, cố tình hỏi:
"Anh về lấy cái gì quan trọng à?"
Lục Trầm hắng giọng, ánh mắt hơi né tránh:
"Không có gì. Tôi đi đây."
Dứt lời, anh vội vàng dắt xe, đạp đi nhanh như chạy trốn.
Nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, Tần Chiêu Chiêu cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.
Không ngờ Lục Trầm cũng có lúc luống cuống như vậy. May mà cô không giặt chiếc quần đó, nếu không, chỉ e giờ này cả hai người đều xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt nhau.
Cô tiếp tục giặt nốt số quần áo còn lại rồi đem phơi trên dây.
Sau khi xong xuôi, cô ngồi nghỉ một lát, cảm thấy buổi sáng hôm nay không còn việc gì nữa, bèn quyết định lên đồi bắt bọ cạp và rết.
Những con bọ cạp và rết hoang dã có dược tính mạnh hơn loại nuôi trồng, rất có giá trị trong Đông y. Ở kiếp trước, loại hoang dã gần như tuyệt chủng, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Cô đã có kế hoạch sẵn. Sau khi ly hôn với Lục Trầm, cô sẽ thi lấy chứng chỉ hành nghề y, mở một phòng khám nhỏ. Cô không thể để y thuật của mình mai một ở thời đại này. Những con bọ cạp và rết mà cô bắt được hôm nay, sau này có thể sẽ rất hữu ích.
Cô lấy một đôi đũa và hai chiếc lọ rỗng đựng đồ hộp, bỏ vào giỏ rồi lên đồi.
Bọ cạp thích sống ở nơi khô ráo, ấm áp và ít mưa. Rết thì ngược lại, chúng thích nơi ẩm ướt, tối tăm và có sự thông gió tốt.
Nắm rõ tập tính của chúng, việc tìm kiếm cũng dễ dàng hơn.
Những khe đá hướng về phía mặt trời là nơi lý tưởng để bắt bọ cạp.
Những góc tối, khuất gió và ẩm thấp lại là nơi trú ngụ của rết.
Bằng cách này, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng thu hoạch được một lượng kha khá.
Lọ đựng bọ cạp đã đầy, nhưng lọ đựng rết mới chỉ có một nửa.
Mặt trời đã lên cao, cô cũng không định tìm thêm, bèn quay về.
Trên đường về khu nhà dành cho gia đình quân nhân, cô tình cờ gặp thím Lưu – mẹ của cán sự Lưu.
Theo ký ức của nguyên chủ, thím Lưu khá thân thiết với Lý Kiều Kiều. Tính tình bà cũng thuộc dạng nhiều chuyện, thích hóng hớt, hay can thiệp vào chuyện của người khác.
Bình thường nguyên chủ không hay qua lại với bà ta, mà bản thân Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn tiếp xúc nhiều, vì vậy cô định bước qua luôn.
Nhưng thím Lưu lại chủ động gọi cô.
"Tiểu Tần, cháu đi đâu mà bận rộn thế?" – Bà cười hiền từ, dáng vẻ như một người hàng xóm tốt bụng.
Tần Chiêu Chiêu cũng lịch sự đáp lại:
"Rảnh rỗi nên cháu ra ngoài đi dạo một chút thôi."
Thím Lưu đột nhiên ghé sát lại, vẻ mặt đầy vẻ thần bí:
"Thím nghe nói cháu khám bệnh cho Tiểu Bảo, có phải không?"
Tần Chiêu Chiêu không khỏi kinh ngạc khi nghe thím Lưu nhắc đến chuyện này. Ai đã lan truyền ra vậy? Chẳng lẽ là Trương Mỹ Phượng?
Cô bình tĩnh hỏi: "Thím ơi, thím nghe ai nói vậy?"