Thím Lưu ghé lại gần, hạ giọng như sợ có ai nghe thấy: "Thím nghe Lý Kiều Kiều kể. Sáng nay con bé thấy khó chịu nên đi Y Vụ Sở khám, một bác sĩ ở đó kể cho nó nghe."
Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra. Hẳn là Lục Trầm cũng nghe tin từ chính vị bác sĩ này.
Cô bắt đầu cảm thấy tò mò. Rõ ràng cô chỉ mới xem qua bệnh tình của Tiểu Bảo, vậy mà bác sĩ kia lại nhanh chóng chú ý, không chỉ nói với Lục Trầm mà còn kể cho cả Lý Kiều Kiều. Rõ ràng người này có ác cảm với cô.
Chẳng lẽ nguyên chủ trước đây đã từng đắc tội với vị bác sĩ này sao?
Cô cố gắng nhớ lại nhưng chẳng có chút ấn tượng nào. Xem ra, cô phải đi hỏi Trương Mỹ Phượng xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Thím à, cháu chỉ biết một chút y thuật thôi, nhưng không phải cháu khám bệnh cho Tiểu Bảo đâu. Chị Mỹ Phượng đã đưa thằng bé đến Y Vụ Sở khám rồi. Thím đừng tin mấy tin đồn, cũng đừng truyền bá nó ra. Giữ hòa khí trong khu nhà vẫn hơn. Trời nóng thế này, thím về trước đi nhé."
Thím Lưu dường như còn định nói gì đó, nhưng ánh mắt bà bỗng rơi vào chiếc giỏ mà Tần Chiêu Chiêu đang xách.
Bên trong giỏ không có gì che chắn, hai lọ đựng bọ cạp và rết lộ rõ mồn một.
Bà Lưu nhìn thấy liền giật bắn người, hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng lùi lại vài bước: "Ôi trời ơi! Tiểu Tần, cháu bắt mấy con này làm gì thế? Toàn thứ có độc, lỡ bị cắn thì nguy hiểm lắm!"
Tần Chiêu Chiêu mím môi cười, giải thích: "Cháu mang về để làm món nướng thôi thím. Thím có thích ăn không? Nếu thích, cháu biếu thím vài con để thử."
Nghe vậy, thím Lưu sợ hãi xua tay liên tục: "Thôi thôi, thím không dám ăn đâu! Cháu cứ giữ lại mà ăn. Con bé này đúng là khác biệt quá…"
Nói xong, bà lắc đầu, nhanh chóng rời đi.
Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười, xách giỏ về nhà. Nhưng cô không vội xử lý đám bọ cạp và rết vừa bắt được mà đặt giỏ xuống, sau đó đi thẳng đến nhà Trương Mỹ Phượng.
Lúc cô đến nơi, Trương Mỹ Phượng đang ngồi cạnh Tiểu Bảo, kiên nhẫn dỗ dành thằng bé uống thuốc.
Tần Chiêu Chiêu bước vào, cười hỏi: "Chị đang cho Tiểu Bảo uống thuốc đấy à?"
Thấy cô đến, Trương Mỹ Phượng liền nở nụ cười thân thiện: "Tiểu Tần, em đến rồi. Mau vào nhà ngồi đi."
Tần Chiêu Chiêu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Tiểu Bảo, dịu dàng hỏi: "Sao rồi? Uống thuốc có đỡ hơn chút nào không?"
Trương Mỹ Phượng thở dài: "Mới uống được ba lần thuốc thôi, chưa thấy đỡ gì cả."
Tần Chiêu Chiêu liếc nhìn vỉ thuốc trên bàn. Khi thấy tên thuốc, cô nhíu mày: "Sao lại là thuốc này? Thuốc này không hợp với bệnh của Tiểu Bảo. Đây không phải loại thuốc mà em đã nói hôm trước."
Trương Mỹ Phượng có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng giải thích: "Hôm trước em nói Tiểu Bảo bị chứng cam tích, chị đã kể lại với bác sĩ Trương rồi. Nhưng bác sĩ Trương nói không phải cam tích, chỉ là nóng trong thôi. Việc Tiểu Bảo gầy đi là do thiếu dinh dưỡng. Cô ấy khuyên chị nên cho thằng bé ăn nhiều đồ bổ, rồi kê thêm ít thuốc hạ nhiệt. Chị nghe theo lời bác sĩ nên mua thuốc về cho con uống. Vì thuốc không giống với những gì em nói nên chị cũng ngại không báo lại với em."
Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày.
Cô trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Chị Mỹ Phượng, vị bác sĩ khám bệnh cho Tiểu Bảo là người như thế nào? Chị có biết rõ về cô ấy không?"
Trương Mỹ Phượng nghĩ một lúc rồi đáp: "Chị cũng không biết rõ lắm. Bác sĩ Trương mới đến đây được hơn một năm, từ năm ngoái. Cô ấy còn rất trẻ, tầm khoảng hai mươi tuổi thôi, nhưng tính tình thân thiện, dễ gần. Vì là bác sĩ nữ nên các chị dâu trong khu nhà ai có bệnh đau đầu nhức mỏi gì cũng hay tìm cô ấy khám."
Tần Chiêu Chiêu thầm gật đầu. Đúng như cô đoán, chắc chắn bác sĩ Trương này mới tốt nghiệp chưa lâu. Nếu không, cô ta đã không thể không biết về bệnh cam tích – một căn bệnh trẻ con rất phổ biến.
Nhưng điều đáng nói hơn là cô ta lại lan truyền chuyện cô khám bệnh bừa bãi. Điều này đủ để chứng minh nhân phẩm của cô ta không đáng tin cậy.
Trương Mỹ Phượng thấy Tần Chiêu Chiêu trầm tư, bèn tò mò hỏi: "Tiểu Tần, có chuyện gì à? Em gặp phải vấn đề gì sao?"
Tần Chiêu Chiêu không định giấu giếm, liền kể: "Chuyện em nói với chị về bệnh cam tích của Tiểu Bảo, không biết ai đã đi mách với Lục Trầm. Họ bảo em chỉ đọc vài cuốn sách y học rồi tùy tiện khám bệnh cho Tiểu Bảo, nói em hành nghề y trái phép. Vì chuyện này mà sáng nay Lục Trầm đã mắng em một trận."
Nói đến đây, ánh mắt cô thoáng trầm xuống.
"Tiểu Tần, chị chưa bao giờ nhắc chuyện này với doanh trưởng Lục nhà em, mà chồng chị – Đại Hải cũng không hề nói gì cả!" Trương Mỹ Phượng vội vàng giải thích, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh đáp:
"Chị dâu, em biết không phải hai người. Nếu không, em đã không đến hỏi chị rồi."
Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy biết ơn vì Tần Chiêu Chiêu vẫn tin tưởng mình. Cô cẩn thận nhớ lại rồi kể:
"Hôm đó, chị đưa Tiểu Bảo đến gặp bác sĩ Trương. Cô ấy chỉ nhìn qua một chút rồi bảo không có vấn đề gì. Nhưng chị không yên tâm nên hỏi thử xem liệu Tiểu Bảo có bị cam tích không. Cô ấy nói không phải, rồi lại hỏi chị nghe chuyện này từ đâu. Chị thật thà nói là nghe từ em."
Nói đến đây, cô hơi do dự một chút, rồi tiếp tục:
"Tiểu Tần, chị không có ý gì khác đâu. Chị cũng không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại thành ra rắc rối thế này. Chị chỉ kể với bác sĩ Trương, ngoài ra không nói với ai cả. Không lẽ là chính cô ta đi mách với doanh trưởng Lục?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, ánh mắt thoáng chút suy tư:
"Em cũng nghi như vậy. Vừa nãy em gặp mẹ của cán sự Lưu, thím Lưu ấy. Bà ấy cũng biết chuyện này, mà theo lời bà ấy thì là Lý Kiều Kiều kể lại."
Trương Mỹ Phượng cau mày, không giấu được sự ngạc nhiên:
"Lý Kiều Kiều nghe từ đâu? Chẳng lẽ cũng là từ bác sĩ Trương?"
"Em nghĩ là vậy," Tần Chiêu Chiêu gật đầu xác nhận, "Thím Lưu nói sángnay Lý Kiều Kiều đến Y Vụ Sở, chính bác sĩ Trương đã kể cho cô ta nghe."