Trương Mỹ Phượng không khỏi lắc đầu cảm thán:
"Không ngờ một chuyện nhỏ thế này lại gây ra lắm chuyện phiền phức đến vậy. Rõ ràng em chỉ có ý tốt, vậy mà cuối cùng lại bị hiểu lầm rồi đồn thổi đi khắp nơi. Chị thấy có lỗi với em quá, nếu hôm đó chị không nói ra thì em cũng đâu phải chịu phiền phức này."
"Chị dâu, chuyện này không liên quan đến chị đâu. Vấn đề là bác sĩ Trương dường như không ưa em."
Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì khó hiểu:
"Em từng có mâu thuẫn gì với bác sĩ Trương sao?"
"Em mới đến đây chưa đầy một tháng, ngoài khu nhà gia đình ra thì chẳng đi đâu, cũng chưa từng gặp bác sĩ Trương bao giờ, sao mà có mâu thuẫn được?" Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.
Trương Mỹ Phượng im lặng một lúc, nhớ lại ánh mắt khinh miệt của bác sĩ Trương khi nghe cô nhắc đến Tần Chiêu Chiêu. Không chỉ vậy, giọng điệu cô ta lúc đó cũng đầy vẻ mỉa mai.
Rõ ràng, bác sĩ Trương có thành kiến với Tần Chiêu Chiêu, nhưng lý do là gì thì cô không đoán ra được.
Nghĩ đến tính cách cứng rắn của Tần Chiêu Chiêu, cô lo rằng nếu kể lại những lời mỉa mai đó, chắc chắn em ấy sẽ lập tức chạy đến Y Vụ Sở để làm cho ra lẽ. Vì vậy, Trương Mỹ Phượng quyết định giữ im lặng.
"Chị dâu, em còn chút việc ở nhà, em về trước đây."
Nhìn theo bóng Tần Chiêu Chiêu rời đi, Trương Mỹ Phượng vẫn còn cảm thấy áy náy. Cô gọi với theo:
"Tiểu Tần, em không hề hành nghề y trái phép. Chị có thể chứng minh điều đó!"
Tần Chiêu Chiêu quay lại, mỉm cười trấn an:
"Chị đừng bận tâm. Chuyện này cũng không phải vấn đề lớn. À, nhân tiện, những loại thuốc mà bác sĩ Trương kê cho Tiểu Bảo không có tác dụng đâu. Chị nên đưa bé đến gặp một bác sĩ Đông y có kinh nghiệm khám lại."
Dứt lời, cô xoay người rời đi, để lại Trương Mỹ Phượng đứng đó trầm ngâm suy nghĩ.
Cô nhìn con trai mình – Tiểu Bảo – gương mặt gầy gò, xanh xao, đôi bàn tay nhỏ xíu không ngừng cào vào răng. Mấy hôm nay, thằng bé vẫn quấy khóc, khó chịu trong người. Từ trưa hôm qua đến giờ, nó đã uống ba lần thuốc mà vẫn chẳng thấy khá hơn.
Nhớ đến những lời của Tần Chiêu Chiêu, cô bỗng dưng cảm thấy tin tưởng. Rõ ràng, em ấy không hề nhìn qua đơn thuốc, vậy mà có thể nói chắc chắn rằng thuốc không có tác dụng. Cộng thêm việc Tiểu Bảo vẫn không hề thuyên giảm, có lẽ em ấy nói đúng.
Cô nghĩ, mình nên đưa con đi khám Đông y thật.
Trong khi đó, Tần Chiêu Chiêu đã về đến nhà. Lúc này, trời cũng gần trưa.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều về chuyện bác sĩ Trương nữa, trước mắt cô cần xử lý số bọ cạp và rết vừa bắt được.
Đến chiều, cô sẽ đến doanh trại gặp trực tiếp bác sĩ Trương, làm rõ mọi chuyện.
Cô đổ bọ cạp và rết vào hai chiếc chậu nước. Chúng vùng vẫy dữ dội trong nước, giãy giụa tìm đường thoát. Cô cầm đôi đũa, nhẹ nhàng khuấy dòng nước để rửa sạch đất bám trên cơ thể chúng.
Thay nước lần thứ nhất.
Lần thứ hai.
Lần thứ ba.
Đến lần thứ tư, cuối cùng bọ cạp và rết cũng sạch hoàn toàn.
Tần Chiêu Chiêu đổ nước vào nồi, bật bếp rồi đợi nước sôi. Khi nước sôi bùng lên, cô cho bọ cạp vào luộc cùng một lượng muối vừa đủ, theo đúng tỷ lệ: cứ một cân bọ cạp thì cho khoảng 20 đến 30 gram muối.
Bọ cạp được luộc trong vòng hai mươi phút, sau đó vớt ra, để ở nơi thoáng mát phơi khô.
Rết thì cần xử lý phức tạp hơn. Sau khi rửa sạch, cô thả chúng vào nước sôi để làm chúng chết. Tiếp đó, cô cẩn thận cắt phần đuôi của từng con, nặn hết chất thải trong ruột và loại bỏ trứng.
Cô biết rằng rết sau khi phơi khô thường bị co lại, trông không đẹp và rất dễ gãy, khó bảo quản. Nhưng nếu dùng que tre xiên qua đầu và đuôi của chúng trước khi phơi thì vừa giữ được hình dáng thẳng đẹp, vừa tiện lợi trong việc bảo quản.
Nghĩ vậy, Tần Chiêu Chiêu lấy ra hai mươi chiếc que tre đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận xiên từng con rết, sau đó mang chúng và bọ cạp treo ở góc tường râm mát, tránh ánh nắng trực tiếp.
Bận rộn một hồi cũng đã hơn mười giờ rưỡi.
Cô ngước nhìn ra cửa, chợt nhớ ra sáng nay khi Lục Trầm rời đi, cô quên không hỏi anh có về ăn trưa hay không. Mà anh cũng chẳng nói gì.
Thôi thì cứ nấu cơm cho hai người. Nếu anh không về, cô cũng không phải lo lắng.
Những người vợ lính trong khu nhà gia đình cũng thường làm vậy, bởi lịch trình của các quân nhân vốn không cố định.
Trong nhà còn ít ớt xanh, khoai tây và cà tím mà Lục Trầm mang về vài ngày trước. Chúng đã hơi héo nhưng vẫn có thể dùng được.
Cô lấy cà tím ra, thái miếng rồi om với mỡ lợn, tạo nên một món ăn đậm đà, hấp dẫn. Phần rễ cây sắn thừa từ hôm qua được tận dụng để trộn gỏi lạnh.
Sau đó, cô vo gạo, nấu một nồi cơm nóng hổi, bày biện mọi thứ ngay ngắn trên bàn, rồi ngồi đợi Lục Trầm về ăn trưa.
Trong khi đó, Trương Vi Vi đang có hai ngày nghỉ phép vì cha mẹ đến thăm. Họ muốn nhân dịp này vào doanh trại để xem nơi cô làm việc, tìm hiểu cuộc sống trong quân đội.
Nhưng muốn vào doanh trại, cần có sự đồng ý của Lục Trầm. Cô không thể tự tiện đưa người vào.
Tối qua, cha mẹ cô đã khuyên nhủ rất nhiều, bảo cô đừng nuôi hy vọng vào Lục Trầm nữa vì hai người không hợp nhau.
"Đàn ông có tình cảm hay không là chuyện rõ ràng. Nếu thằng bé đó thực sự có chút cảm giác với con, nó đã không lạnh nhạt như thế."
Mẹ cô thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối: "Vi Vi, con còn trẻ, còn bao nhiêu lựa chọn tốt hơn. Đừng cố chấp làm gì."
Nhưng Trương Vi Vi chỉ im lặng, những lời đó cô chẳng lọt tai chút nào.
Yêu một người đâu phải nói buông là buông ngay được?
Hơn nữa, cô vẫn còn cơ hội. Nếu đã chưa kết hôn thì không có gì là không thể thay đổi.