Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 36: Chương 36




Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Trương Vi Vi một mình đến tìm Lục Trầm.

Ai ngờ cảnh vệ của anh – Vương Đức Thuận, lại bảo: "Doanh trưởng Lục đang họp ở đoàn đội, chưa thể về ngay đâu."

Trương Vi Vi thoáng thất vọng. Đến không đúng lúc rồi. Cha mẹ cô vẫn đang đợi tin ở nhà, bây giờ biết ăn nói sao đây?

Cô lững thững bước ra khỏi doanh trại.

Vừa ra đến cổng thì bắt gặp Lý Kiều Kiều – vợ của phó doanh trưởng Chu.

Trong khu nhà gia đình, Trương Vi Vi thân nhất với Lý Kiều Kiều. Cô ta thường xuyên mang đồ ăn tự làm đến cho Trương Vi Vi, hơn nữa, phần lớn những thông tin về Tần Chiêu Chiêu mà cô ta biết đều do Lý Kiều Kiều kể lại.

Thấy Trương Vi Vi, Lý Kiều Kiều lập tức sáp lại, gương mặt đầy ấm ức: "Vi Vi, tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này, tức quá đi mất!"

Trương Vi Vi nhíu mày: "Chuyện gì thế?"

Lý Kiều Kiều cắn môi, giọng đầy oan ức: "Cái con Tần Chiêu Chiêu ấy! Nó gài bẫy tớ!"

Trương Vi Vi liếc nhìn cô ta, ra hiệu nói tiếp.

Lý Kiều Kiều nắm tay siết chặt, hạ giọng kể lể: "Nó vu oan cho tớ ăn cắp con gà của người khác rồi giấu trong nhà tớ! Bây giờ cả khu nhà ai cũng nghĩ tớ là kẻ trộm, mất hết mặt mũi rồi! Tớ có ăn cắp đâu, thế mà nó bày trò hãm hại tớ!"

Trương Vi Vi nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

Vốn dĩ cô đã chẳng có chút thiện cảm nào với Tần Chiêu Chiêu – người phụ nữ chiếm lấy vị trí bên cạnh Lục Trầm nhưng lại cố chấp không chịu ly hôn, khiến anh khó xử.

Dù chưa từng gặp Tần Chiêu Chiêu, nhưng qua lời kể của Lý Kiều Kiều, cô đã tưởng tượng ra một người phụ nữ gương mặt nhỏ nhắn nhưng đầy mưu mô, giỏi quyến rũ đàn ông nhưng lại không có chút học thức nào, hoàn toàn không xứng đáng với Lục Trầm.

Cô còn kể cho Lý Kiều Kiều nghe về chuyện Tần Chiêu Chiêu khám bệnh cho con của Trương Mỹ Phượng.

Nghe xong chuyện này, Lý Kiều Kiều vốn đang buồn bực, bỗng trở nên hứng khởi như được tiếp thêm sức mạnh. Sau khi chia tay với Trương Vi Vi, cô ta vội vàng trở về khu nhà gia đình.

Người đầu tiên cô ta gặp là mẹ của cán sự Lưu, thím Lưu.

Không chần chừ, Lý Kiều Kiều thêm mắm dặm muối kể lại rằng Tần Chiêu Chiêu đã khám bệnh sai cho con của Trương Mỹ Phượng, suýt chút nữa thì hại chết đứa trẻ. May mà có bác sĩ Trương ra tay cứu chữa kịp thời. Cô ta còn nói rằng doanh trưởng Lục đã mắng Tần Chiêu Chiêu thậm tệ, thậm chí suýt nữa còn đánh cô.

Thím Lưu vốn nổi tiếng là người lắm chuyện, một khi bà ấy đã biết chuyện gì thì chẳng mấy chốc cả khu nhà sẽ biết theo.

Lý Kiều Kiều cũng không phải người tốt đẹp gì. Cô ta chẳng qua chỉ muốn nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu bẽ mặt, có như vậy mới cảm thấy hả hê trong lòng.

Sau khi trở về nhà khách, cha mẹ Trương Vi Vi thấy con gái về thì đinh ninh rằng mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi. Hai người cầm lấy chiếc máy ảnh, chuẩn bị ra ngoài chụp vài tấm làm kỷ niệm.

"Anh Lục không có ở doanh trại, anh ấy đang họp ở đoàn đội, chắc còn lâu mới về."

Nghe vậy, mẹ Trương không tỏ vẻ sốt ruột, chỉ cười nói:

"Vậy thì không cần vội. Chúng ta có tận bảy ngày ở đây mà. Cảnh vật nơi này tuy hoang vắng nhưng cũng có nét đẹp riêng. Ra ngoài đi dạo, chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm cũng hay."

Ba Trương hào hứng cầm máy ảnh lên:

"Đi thôi, nhân tiện chụp vài kiểu ảnh."

Mẹ Trương nhân cơ hội nói với chồng:

"Hôm nay tôi mặc bộ đồ đẹp nhất, ông xã à, hai vợ chồng mình chưa có nhiều ảnh chụp chung. Lần này có con gái đi cùng, nhờ nó chụp cho vài tấm nhé?"

Ba Trương cười thoải mái:

"Đương nhiên rồi."

Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, Trương Vi Vi đã lạnh giọng tạt một gáo nước lạnh vào sự hào hứng của cha mẹ mình:

"Không được đâu, xung quanh doanh trại có quy định cấm chụp ảnh."

Ba Trương không cho là đúng, chỉ xua tay nói:

"Quy định là quy định, nhưng con người thì linh hoạt. Mình đi xa doanh trại một chút là được mà. Chúng ta đâu có chụp gì trong doanh trại, chắc không sao đâu."

"Ba, vẫn không được đâu. Nếu bị phát hiện, mọi chuyện sẽ rất phiền phức."

Mẹ Trương cũng không đồng tình:

"Đi chơi mà không chụp ảnh thì còn gì thú vị? Con gái, cứ nghe lời ba con đi. Máy ảnh nhỏ gọn thế này, bỏ vào túi thì ai mà biết?"

Nhìn cha mẹ kiên quyết như vậy, Trương Vi Vi cũng chẳng muốn tranh cãi thêm. Dù sao họ cũng đã mất công tới đây, nếu cứ nghiêm khắc quá thì chẳng khác nào làm họ mất hứng.

Cô đành thở dài nhượng bộ:

"Được rồi, nhưng chỉ được chụp ở những nơi không có người và chỉ được chụp phong cảnh. Không được chụp bất cứ công trình nào trong doanh trại."

Ba Trương lập tức gật đầu:

"Không thành vấn đề! Cứ theo lời con mà làm. Đi thôi!"

Nói xong, ông đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Trương Vi Vi và mẹ cô ta cũng nối bước theo sau.

Khi Lục Trầm trở về doanh trại từ đoàn đội thì đã gần trưa.

Vừa bước vào văn phòng, Vương Đức Thuận liền báo cáo:

"Doanh trưởng, sáng nay Trương Vi Vi có đến tìm anh."

Lục Trầm cau mày:

"Cô ta tìm tôi có chuyện gì?"

Vương Đức Thuận lắc đầu:

"Cô ta không nói rõ, chỉ hỏi anh đi đâu và khi nào về. Tôi bảo là không rõ, có thể sẽ lâu. Sau đó cô ta liền rời đi."

Lục Trầm không quá để tâm, nghĩ có lẽ cũng không có chuyện gì quan trọng.

"Đi thông báo cho các phòng ban, chuẩn bị họp."

Vương Đức Thuận lập tức rời đi. Lục Trầm uống nửa cốc nước, cầm tập tài liệu rồi đi thẳng đến phòng họp.

Cuộc họp kéo dài gần một giờ đồng hồ mới kết thúc.

Khi quay lại văn phòng, đồng hồ đã chỉ 12 giờ trưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.