Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 39: Chương 39




Y Vụ Sở không lớn, chỉ có ba phòng: một phòng khám, một phòng điều trị và một phòng thuốc.

Tiểu Vương đưa cô vào phòng khám. Hiện tại, chỉ có Dương Khang đang trực, vì Trương Vi Vi đã xin nghỉ để ở nhà khách chăm sóc cha mẹ.

Tiểu Vương lên tiếng chào hỏi:

"Bác sĩ Dương, đây là vợ của doanh trưởng chúng tôi. Chị ấy cảm thấy không khỏe."

Dương Khang ngẩng lên, nhìn cô gái trước mặt. Trong lòng anh thoáng ngạc nhiên. Đây chẳng phải là "bà chằn" nổi tiếng khu nhà sao?

Nhưng khi nhìn kỹ, anh lại thấy Tần Chiêu Chiêu có vẻ ngoài dịu dàng hơn so với lời đồn.

"Chị dâu, mời chị ngồi."

Dương Khang cẩn thận tiếp đón. Đã nghe nhiều lời đồn về cô, anh không muốn làm gì sai sót để rước rắc rối.

Tần Chiêu Chiêu ngồi xuống, cười nhẹ:

"Anh không cần khách sáo thế đâu."

Sau đó, cô quay sang Tiểu Vương:

"Cậu cứ làm việc của mình đi."

Tiểu Vương cũng không tiện ở lại:

"Vậy tôi về trước nhé, chị dâu."

Sau khi Tiểu Vương rời đi, Dương Khang dè dặt hỏi:

"Chị dâu, chị không khỏe ở đâu?"

Tần Chiêu Chiêu nhìn quanh phòng, không thấy Trương Vi Vi đâu, liền hỏi:

"Xin lỗi, tôi nghe nói ở đây có bác sĩ họ Trương. Tôi muốn gặp cô ấy vì có vài vấn đề phụ khoa cần tư vấn."

Dương Khang đáp:

"Bác sĩ Trương nghỉ phép hai ngày để chăm sóc cha mẹ rồi."

Tần Chiêu Chiêu có chút thất vọng. Cô đành phải đợi hai ngày nữa.

"Vậy tôi sẽ quay lại sau hai ngày."

Dương Khang nhanh chóng nói:

"Không sao đâu, tôi cũng là bác sĩ. Chị không cần lo lắng. Nếu bệnh để lâu có thể nặng hơn, hay là chị nói triệu chứng đi, tôi kê thuốc cho."

Nhìn thái độ tận tâm của anh ta, Tần Chiêu Chiêu thấy anh là một bác sĩ có trách nhiệm.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Tôi chỉ muốn hỏi vài vấn đề nhỏ thôi, không đến mức nặng thêm. Cảm ơn anh nhé."

Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Dương Khang nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm:

"Cô ấy lễ phép thế này, mấy lời đồn chắc đều là giả."

Tần Chiêu Chiêu đi thẳng đến văn phòng của Lục Trầm.

Nhờ Tiểu Vương, cô đã biết cả chỗ ở của anh.

Bước vào phòng, cô thấy không gian khá nhỏ, chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông nhưng sạch sẽ gọn gàng. Trong phòng có một chiếc giường đơn, một tủ quần áo nhỏ, một bàn làm việc và một chiếc ghế. Trên bàn chất đầy tài liệu, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp.

Cô nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc quần đùi được giặt sạch, treo gần cửa sổ.

Nghĩ đến dáng vẻ lén lút của Lục Trầm sáng nay, cô không nhịn được mà bật cười.

Cô đang định rời đi thì nghe thấy tiếng xe dừng lại bên ngoài.

Cô biết, Lục Trầm đã về.

Tần Chiêu Chiêu bước ra phòng ngoài, nhìn thấy Lục Trầm vừa xuống xe. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp cũng đang bước xuống.

Tiểu Vương nhanh nhẹn thông báo:

"Doanh trưởng, chị dâu đã đến rồi."

Ánh mắt Trương Vi Vi thoáng thay đổi. Cô ta ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp.

Người trước mặt không giống với hình dung của cô ta về Tần Chiêu Chiêu – người mà Lý Kiều Kiều vẫn hay kể.

Lục Trầm ngước lên, ánh mắt chạm phải Tần Chiêu Chiêu đang đứng trong văn phòng.

Hôm nay, cô thật sự nổi bật.

Bộ trang phục kia làm tôn lên vẻ trẻ trung, dịu dàng của cô, khiến tim anh bất giác đập mạnh hơn.

Trương Vi Vi bước tới, đứng sát bên cạnh Lục Trầm, giọng nói dịu dàng, mang theo chút nũng nịu:

"Anh Lục, anh không định giới thiệu chúng tôi với nhau sao?"

Lục Trầm như chợt bừng tỉnh, hơi nghiêng người sang một bên, rồi trầm giọng nói với Trương Vi Vi:

"Đây là vợ tôi."

Tần Chiêu Chiêu hơi nheo mắt, nhìn lướt qua cô gái trước mặt. Cô ta là ai? Sao lại có vẻ thân thiết với Lục Trầm đến vậy? Đứng gần sát anh, nói chuyện ngọt ngào, lại còn gọi anh là "anh Lục" nữa chứ. Nếu không biết, chắc chắn sẽ tưởng họ là một cặp tình nhân.

Chứng kiến cảnh này, Tần Chiêu Chiêu không khỏi suy đoán. Lẽ nào giữa Lục Trầm và cô gái này có quan hệ đặc biệt? Hay đây chính là người mà anh thật sự yêu? Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.

Trương Vi Vi tiến lên một bước, chủ động nắm lấy tay cô, cười rạng rỡ:

"Chào chị dâu! Em là Trương Vi Vi, làm việc ở Y Vụ Sở trong doanh trại."

Tần Chiêu Chiêu không thích kiểu thân mật giả tạo này, lập tức rút tay lại, giọng điềm nhiên:

"Thì ra cô là bác sĩ Trương."

Trương Vi Vi thoáng sững sờ khi thấy Tần Chiêu Chiêu đã biết mình. Cô ta cười khẽ:

"Chị dâu biết em sao? À, em đoán chắc là tối qua anh Lục đưa em đi đón ba mẹ, rồi về kể lại với chị đúng không?"

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, trong lòng liền bừng tỉnh. Thì ra tối qua Lục Trầm về muộn là vì đưa cô gái này đi đón ba mẹ.

Quan hệ giữa họ thân thiết đến mức này, chẳng trách anh không muốn sống ở khu nhà gia đình. Hóa ra, anh kiên quyết đòi ly hôn là vì đã có người khác trong lòng.

Vậy thì cuộc hôn nhân hình thức giữa anh và nguyên chủ cũng là vì cô gái này sao? Nhưng nếu đã yêu nhau, tại sao họ không kết hôn?

Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng trào dâng một nỗi khó chịu, thậm chí có chút chua xót.

Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt Trương Vi Vi.

Cô mỉm cười, giọng nói mang theo chút trào phúng:

"Chuyện chồng tôi đi đón cô, anh ấy đã nhờ Tiểu Vương báo trước với tôi rồi. Tôi biết đến cô là vì nghe nói cô đã đi khắp nơi nói rằng tôi hành nghề y trái phép."

Trương Vi Vi không hề chột dạ, vẫn giữ vẻ mặt vô tội, thản nhiên đáp:

"Em cũng chỉ muốn tốt cho chị dâu thôi. Làm bác sĩ không dễ đâu, nếu khám sai có thể nguy hiểm đến tính mạng người khác. Em cũng đã nói với anh Lục về chuyện này, mà anh ấy cũng đồng ý với em."

Cái cách cô ta gọi "anh Lục" từng chữ một khiến Tần Chiêu Chiêu phát ớn.

Cô khoanh tay, giọng điệu đầy ẩn ý:

"Trương Vi Vi, cô cứ gọi anh ấy là 'anh Lục' như vậy, người ngoài không biết lại tưởng cô mới là người yêu của anh ấy đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.