Trương Mỹ Phượng tiễn chồng mình, Lý Đại Hải, ra ngoài thì tình cờ gặp Lục Trầm.
Cả hai chào hỏi nhau xã giao.
Lục Trầm nghĩ đến chuyện gần đây Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng có vẻ thân thiết, bèn ngỏ lời:
"Chị dâu, nếu không có việc gì, chị thường xuyên sang nhà tôi chơi với vợ tôi nhé. Cô ấy ở đây cũng chỉ có chị là bạn để tâm sự."
Trương Mỹ Phượng biết rõ quan hệ giữa hai vợ chồng họ. Thấy Lục Trầm quan tâm đến Tần Chiêu Chiêu như vậy, cô không khỏi vui mừng thay cho cô ấy.
"Không thành vấn đề. Có tôi ở đây, doanh trưởng Lục cứ yên tâm. Tôi sẽ không để cô ấy thấy buồn đâu."
Lục Trầm mỉm cười cảm ơn, sau đó cùng Lý Đại Hải rảo bước về phía doanh trại.
Vừa đi được vài bước, Lý Đại Hải đã nheo mắt, cười đầy ẩn ý, ghé sát vào tai Lục Trầm:
"Doanh trưởng, đêm qua cậu có làm chú rể không đấy?"
Lục Trầm trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng không thực sự tức giận.
Dù là cấp trên cấp dưới, nhưng hai người lại là bạn thân nhiều năm. Lý Đại Hải lớn hơn anh một tuổi, cả hai từng chung đơn vị, cùng nhau lăn lộn trong quân ngũ.
Lục Trầm lập ba chiến công hạng nhất, con đường thăng tiến thuận lợi. Đến năm 26 tuổi, anh đã trở thành doanh trưởng.
Còn Lý Đại Hải cũng nhờ có anh mà được đề bạt lên làm liên trưởng.
Hắn hiểu rõ con người Lục Trầm, cũng hiểu rõ tình trạng hôn nhân của anh.
Lục Trầm nhếch môi, giọng điệu bất đắc dĩ:
"Đêm qua tôi còn không vào nổi nhà, phải trèo tường vào đấy."
Lý Đại Hải ngẩn người, sau đó bật cười ha hả:
"Không thể nào! Vợ cậu mong cậu về nhà còn chẳng kịp, sao lại không cho cậu vào? Chắc chắn cậu đã làm gì khiến cô ấy giận rồi."
Lục Trầm thở dài, cũng chẳng buồn giấu diếm, bèn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra với Trương Vi Vi hôm trước, sau đó kết luận:
"Cậu nói xem, tôi đã giải thích rõ ràng rồi mà cô ấy vẫn đòi ly hôn. Rốt cuộc là lỗi của tôi hay lỗi của cô ấy?"
Lý Đại Hải không cần suy nghĩ, đáp ngay:
"Tất nhiên là lỗi của cậu rồi."
Lục Trầm nhíu mày:
"Tôi có vấn đề gì sao?"
Lý Đại Hải bật cười, lắc đầu như thể đang nhìn một kẻ ngốc:
"Vấn đề của cậu không nhỏ đâu. Cậu có biết điều gì khiến phụ nữ không thể chịu đựng được nhất không? Chính là việc chồng mình có liên quan đến một người phụ nữ khác, dù chỉ là bạn bè cũng không chấp nhận được. Huống chi, Trương Vi Vi rõ ràng có tình cảm với cậu, lại còn gọi cậu là 'anh Lục' ngay trước mặt vợ cậu. Đây chẳng khác nào thách thức cô ấy cả!"
Lục Trầm im lặng.
Lý Đại Hải tiếp tục phân tích:
"Vợ cậu đã bày tỏ thái độ không hài lòng với Trương Vi Vi, vậy mà lúc đó cậu lại không dứt khoát bảo vệ vợ mình. Nếu là tôi, tôi sẽ nói ngay trước mặt vợ rằng tôi và Trương Vi Vi không có bất cứ quan hệ gì. Còn cậu thì sao? Chỉ nói một câu 'tôi với cô ấy không có gì', rồi bảo vợ cậu về nhà. Lẽ ra cậu nên làm rõ mọi chuyện ngay lúc đó!"
Lục Trầm trầm ngâm, hồi lâu sau mới lên tiếng:
"Cậu cũng biết tính cách của vợ tôi mà. Nếu cô ấy biết Trương Vi Vi thích tôi, chắc chắn sẽ nổi nóng, làm ầm lên, thậm chí đi khắp nơi rêu rao chuyện này, còn tìm Trương Vi Vi gây sự. Tôi không muốn mọi chuyện mất kiểm soát. Khi ấy tôi chỉ nghĩ về nhà giải thích sau là được. Ai ngờ lại thành ra thế này?"
Lý Đại Hải gật đầu, hắn hiểu lo lắng của Lục Trầm. Chuyện này nếu để lộ ra, đúng là sẽ rất khó coi.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết nói:
"Những chuyện này là thứ dễ khiến người ta bị tổn thương nhất. Đừng nghĩ đến việc giấu vợ cậu chuyện Trương Vi Vi thích cậu. Nếu cậu không nói, cô ấy sẽ tưởng tượng đủ thứ. Cậu nên thành thật kể lại những gì cậu đã nói với Trương Vi Vi, thậm chí kể cả lý do cậu không muốn nói lúc đó. Hãy giải thích một cách chân thành. Cô ấy yêu cậu nhiều như vậy, chỉ cần cậu xin lỗi thật lòng, cô ấy sẽ hiểu."
Lục Trầm chưa bao giờ nghĩ đến việc thẳng thắn nói với Tần Chiêu Chiêu về chuyện này.
Anh luôn sợ cô không hiểu rõ, rồi mọi chuyện lại rối tung lên.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời của Lý Đại Hải, anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại.
"Liệu có ổn không?"
"Nhớ rằng, giấy không gói được lửa. Cậu nói ra còn hơn để cô ấy nghe từ miệng người khác, hậu quả sẽ đỡ tồi tệ hơn. Theo kinh nghiệm của tôi, với phụ nữ, mềm mỏng dễ giải quyết vấn đề hơn là cứng rắn."
Lục Trầm trầm ngâm suy nghĩ, thấy lời của Lý Đại Hải có lý. Dù tuổi tác ngang nhau, nhưng trong chuyện này, anh rõ ràng kém kinh nghiệm hơn.
"Được rồi, tôi sẽ thử xem sao."
Lý Đại Hải cười vỗ vai anh: "Cứ yên tâm mà nói. Nếu cần, tôi làm chứng cho cậu."
Lục Trầm gật đầu, quyết định trưa nay sẽ về nhà giải thích với Tần Chiêu Chiêu.
Trong khi đó, Trương Mỹ Phượng đã dọn dẹp nhà cửa xong, thay đồ mới cho con trai. Cô nghe nói trên núi có một vị lão thần y rất giỏi, định đưa con lên khám bệnh. Thuốc của Trương Vi Vi kê đã uống hai ngày mà không có tác dụng, cô đành thử tìm cách khác.
Nghĩ đến lời dặn của Lục Trầm rằng Tần Chiêu Chiêu ở nhà một mình dễ buồn, Trương Mỹ Phượng quyết định rủ cô ấy đi cùng.
Cô bế con trai, đến nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu đã ăn sáng xong, dọn dẹp đâu vào đấy.
Hôm nay tâm trạng cô không tốt. Cô biết rõ, phần lớn những cảm xúc này đến từ nguyên chủ.
Cô đem những con bọ cạp và rết đã phơi từ hôm qua ra chỗ râm mát. Dù đã vào đầu thu, nhưng cái nắng ban trưa vẫn gay gắt chẳng khác gì giữa mùa hè.
Hôm qua cô chỉ phơi nửa ngày, nước trong bọ cạp và rết đã bay hơi khoảng 20%. Tối đa một tuần, chúng sẽ khô hoàn toàn.
"Tiểu Tần, em đang làm gì đấy?"
Nghe tiếng gọi, Tần Chiêu Chiêu ngẩng lên, thấy Trương Mỹ Phượng đang bế con trai đứng trước cổng. Cô cười đáp:
"Hôm qua em bắt được ít rết và bọ cạp."