Họ đi mãi, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, không biết đã đi được bao lâu. Đến khi đôi chân dần mỏi nhừ, cuối cùng, trước mắt họ xuất hiện một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng xanh biếc.
Trương Mỹ Phượng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt, nhưng giọng nói vẫn lộ rõ sự phấn khởi:
"Tiểu Tần, em nhìn kìa! Chúng ta sắp đến rồi!"
Trương Mỹ Phượng còn đang cõng Tiểu Bảo, đường xa thế này thực sự không dễ dàng. Hơi thở cô ấy dồn dập, mỗi lời nói ra đều kèm theo nhịp thở nặng nề.
Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu liền lên tiếng:
"Để em cõng Tiểu Bảo cho. Chị nghỉ một chút đi."
Trương Mỹ Phượng đã kiệt sức, nên cũng không khách sáo, liền giao Tiểu Bảo cho cô.
Tiểu Bảo giờ đã quen với Tần Chiêu Chiêu nên không kháng cự. Cô cõng đứa bé trên lưng, tiếp tục bước đi. May mắn là đường xuống núi dễ đi hơn, việc cõng Tiểu Bảo cũng không quá vất vả.
Khi họ sắp đến chân núi, từ đằng xa xuất hiện hai bóng người đang đi về phía mình.
Hai người đàn ông đội mũ che nắng, đeo gùi lớn trên lưng, chậm rãi bước lên núi.
Tới gần hơn, Tần Chiêu Chiêu mới nhận ra họ gầy gò, làn da ngăm đen, dáng người thấp bé. Do họ che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nên cũng không rõ tuổi tác.
Cô thoáng chần chừ, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt của một trong hai người đàn ông phía trước khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy căng thẳng. Không phải cô đa nghi, mà rõ ràng ánh mắt ấy mang theo sự cảnh giác lộ liễu, như thể đang đề phòng điều gì đó.
Trương Mỹ Phượng không để ý đến sự khác thường này, cô ấy vui vẻ tiến lên chào hỏi:
"Chào các anh, đây có phải là Thôn Thiên Đường không?"
Một trong hai người đàn ông gật đầu, giọng nói phổ thông không quá trôi chảy nhưng vẫn có thể nghe hiểu:
"Phải, các cô đến đây làm gì?"
Trương Mỹ Phượng cười đáp:
"Chúng tôi đưa cháu nhỏ đến gặp thần y chữa bệnh. Ông ấy có ở trong trại không?"
Nghe vậy, sự căng thẳng trong ánh mắt hai người đàn ông kia mới dịu xuống đôi chút. Họ gật đầu xác nhận, không nói thêm gì.
Trương Mỹ Phượng mừng rỡ, quay sang Tần Chiêu Chiêu:
"Đi thôi, sắp tới nơi rồi."
Tần Chiêu Chiêu im lặng bước theo, nhưng trong lòng vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bất an. Ánh mắt dò xét của hai người đàn ông kia không hề giống ánh mắt của những người dân quê hiền lành.
Cô không dám quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng họ vẫn đang nhìn theo hai người. Chỉ đến khi cả hai đến gần khu làng, cảm giác bị theo dõi mới tan biến.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới dám quay lại. Hai bóng dáng gầy gò kia đã biến mất sau những rặng cây rậm rạp.
Thôn Thiên Đường nằm ẩn mình giữa những dãy núi hùng vĩ, cảnh sắc đẹp đến ngỡ ngàng. Những ngôi nhà trong thôn chủ yếu là nhà gỗ hai tầng, một số ít được xây bằng đá, hoàn toàn khác biệt với lối kiến trúc vùng đồng bằng.
Ánh nắng rọi xuống những mái nhà phủ đầy rêu phong, sương mờ vờn trên sườn núi xa xa, tạo nên khung cảnh như trong tranh thủy mặc.
Tần Chiêu Chiêu không khỏi ngỡ ngàng, cảnh đẹp trước mắt khiến cô liên tưởng đến bức tranh "Đào Nguyên Ký" của Đào Uyên Minh. Nhưng so với nơi này, bức tranh ấy chẳng thể lột tả hết vẻ đẹp thần tiên này.
Trương Mỹ Phượng hít sâu một hơi, trầm trồ:
"Tiểu Tần, em nghĩ có phải đây là chốn thần tiên không? Đẹp quá! Chả trách thần y lại chọn sống ở đây."
Tần Chiêu Chiêu nhìn quanh, cảnh sắc đúng là tuyệt đẹp, nhưng trong lòng cô vẫn không yên. Hình ảnh hai người đàn ông ban nãy cứ ám ảnh cô.
Cô hít một hơi sâu, gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ:
"Chúng ta mau đi tìm thần y thôi."
Trương Mỹ Phượng liếc nhìn cô, cảm giác có gì đó không ổn. Dọc đường đến đây, Tần Chiêu Chiêu còn háo hức khen ngợi cảnh vật, nhưng khi đặt chân vào thôn, nơi đẹp nhất, cô ấy lại chẳng còn hứng thú nữa.
"Em mệt rồi phải không?"
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu:
"Em không mệt."
"Nếu cảm thấy khó chịu ở đâu thì cứ nói với chị nhé. Lát nữa gặp thần y, để ông ấy khám cho em luôn."
Tần Chiêu Chiêu chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Cô biết, dù có nói ra nỗi bất an trong lòng, họ cũng không thể quay về ngay được. Đường lên đây không dễ đi, mà quan trọng hơn, Tiểu Bảo thực sự cần được chữa bệnh.
Nếu thực sự có nguy hiểm, họ cũng chẳng thể chạy thoát.
Cô thầm nhủ bản thân phải luôn cảnh giác, nhưng cũng hy vọng rằng mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.
Người dân trong thôn không tỏ ra thân thiện như cô tưởng. Họ chỉ đứng nhìn hai người từ xa, ánh mắt đầy vẻ dò xét nhưng không ai tiến lại gần bắt chuyện.
Trương Mỹ Phượng tiến đến chỗ một bà cụ đang ngồi trước cửa nhà, lễ phép hỏi:
"Bà ơi, bà có biết nhà của thần y ở đâu không ạ?"
Bà cụ ngẩng lên nhìn họ, rồi nói một tràng tiếng địa phương mà cả hai hoàn toàn không hiểu.
Trương Mỹ Phượng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, nhưng bà cụ vẫn chỉ nói bằng ngôn ngữ của mình. Hai người nhìn nhau, bối rối không biết phải làm sao.
"Chắc bà ấy không hiểu tiếng phổ thông." Tần Chiêu Chiêu nhíu mày.
Họ thử đi tìm một nhóm phụ nữ trẻ hơn để hỏi thăm. Nhưng tình hình vẫn không khá hơn, những người phụ nữ ấy cũng chỉ đáp lại bằng thứ tiếng địa phương khó hiểu, vẻ mặt đầy bối rối.
Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày.
Những người dân trong thôn không hiểu tiếng phổ thông thì không có gì lạ. Nhưng hai người đàn ông ban nãy lại nói rất rõ ràng. Nếu họ cũng là dân trong thôn, tại sao họ lại hiểu tiếng phổ thông, trong khi những người khác thì không?
Có gì đó không ổn...
Trương Mỹ Phượng thở dài, có chút thất vọng:
"Giờ phải làm sao đây? Họ không hiểu gì cả."
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý tưởng.
Cô ngồi xuống, nắm tay Tiểu Bảo giả vờ bắt mạch, rồi lần lượt chỉ vào mình, chỉ vào Tiểu Bảo, sau đó lại chỉ vào tay mình đang làm động tác bắt mạch.
"Chúng tôi đưa cháu đến chữa bệnh."
Người phụ nữ trẻ nhất trong nhóm nhìn động tác của cô, ánh mắt lóe lên vẻ hiểu ra.
Cô ấy mỉm cười, rồi tiến lên nắm tay Tần Chiêu Chiêu kéo đi, ra hiệu rằng sẽ dẫn họ đến chỗ thần y.
Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm, giọng đầy vui mừng:
"Ôi trời ơi, cuối cùng họ cũng hiểu rồi! Tiểu Tần, em thông minh thật đấy. Nếu không chắc chúng ta phải về tay trắng mất thôi."
Nhưng trái ngược với sự lạc quan của chị ấy, Tần Chiêu Chiêu vẫn chưa thể yên tâm:
"Chị à, nếu ngay cả thần y cũng không hiểu chúng ta thì sao?"
Trương Mỹ Phượng vẫn giữ vững niềm tin:
"Không hiểu cũng không sao. Quan trọng là ông ấy chữa được bệnh là được rồi."
Họ đi theo người phụ nữ dẫn đường, chẳng bao lâu sau đã đến trước nhà vị thần y.
Thần y không sống trong làng mà ở một căn nhà nhỏ dưới chân núi, cách làng khoảng một trăm mét.