Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 68: Chương 68




Tần Chiêu Chiêu nhớ lại phản ứng của Dương Khang lúc đó, chắc chắn anh ta hoàn toàn không hay biết.

“Chắc chắn là không. Không có người đàn ông nào lại cam tâm làm kẻ dự phòng cả.”

Trương Mỹ Phượng lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ:

“Cô ta đúng là có nhân cách tệ hại. Loại người này không thể tha thứ dễ dàng được. Khi có kết quả kiểm tra dấu vân tay, em nhất định phải bắt cô ta công khai xin lỗi! Cho cả doanh trại biết rõ bộ mặt thật của cô ta!”

Tần Chiêu Chiêu khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên, cô sẽ không để yên chuyện này. Dù cô có muốn bỏ qua, độc giả của cô cũng sẽ không đồng ý.

Trương Mỹ Phượng nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Em thấy chưa? Lúc trước chị đã bảo rồi mà. Trương Vi Vi chỉ là đơn phương thôi. Lục Trầm chưa từng thích cô ta. Nếu không, cô ta đâu đến nỗi phải vội vàng gài bẫy em như vậy. Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, em không được hiểu lầm doanh trưởng Lục nữa, nghe chưa?”

Tần Chiêu Chiêu im lặng. Cô biết Lục Trầm đã từ chối Trương Vi Vi. Nhưng lý do từ chối có thật sự chỉ vì anh đã có vợ không? Hay vốn dĩ anh chưa từng rung động trước cô ta? Điều này, cô không dám chắc.

Anh có tình cảm với Trương Vi Vi hay không, cô cần làm rõ trước khi quyết định có nên ly hôn hay không.

Nói đi cũng phải nói lại, Lục Trầm quả thực là một người đàn ông lý tưởng.

Gia thế, sự nghiệp, ngoại hình, tính cách điềm đạm, tất cả đều hoàn hảo.

Nếu ly hôn, cô sẽ trở thành một người phụ nữ từng có chồng. Trong thời đại này, phụ nữ ly hôn thường bị nhìn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Muốn tìm một người như Lục Trầm lần nữa, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Gần như không thể.

Chườm lạnh xong, Tần Chiêu Chiêu đứng dậy chuẩn bị ra về.

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, tiếng côn trùng kêu râm ran khắp nơi. Những con bọ cạp và rết mà cô phơi ban sáng cũng đã được Trương Mỹ Phượng cất vào bếp.

Nhìn đồng hồ trên bàn, đã bảy giờ tối. Từ lúc Lục Trầm dẫn quân rời đi đến giờ đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, không biết tình hình ở thôn Thiên Đường ra sao. Liệu họ có gặp nguy hiểm gì không?

Lục Trầm dẫn theo các chiến sĩ tiến vào thôn Thiên Đường. Họ dùng tín hiệu tiếng chim cu cu để liên lạc với Tống Tiểu Quân, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Sắc mặt anh trầm xuống, bầu không khí trở nên căng thẳng. Những người lính theo sau cũng im lặng, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn.

Không có phản hồi, điều này đồng nghĩa với việc Tống Tiểu Quân có thể đã gặp nguy hiểm.

Trên đường đến đây, Lục Trầm đã lên kế hoạch chi tiết cho cuộc truy bắt. Nhưng không ngờ, chưa kịp triển khai, Tống Tiểu Quân đã mất liên lạc.

Tống Tiểu Quân là một chiến sĩ xuất sắc. Trong toàn doanh trại, cậu ta thuộc hàng đứng đầu. Không chỉ thiện xạ, cậu ta còn được huấn luyện võ thuật từ nhỏ ở Thiếu Lâm Tự, khả năng cận chiến không ai sánh bằng. Tính cách điềm tĩnh, thông minh, luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Chính vì vậy, Lục Trầm mới yên tâm giao nhiệm vụ theo dõi thôn Thiên Đường cho cậu ta.

Trước khi xuất phát, Lục Trầm đã đích thân thẩm vấn hai tên tội phạm. Cả hai đều khai nhận rằng ngoài buôn người, băng nhóm này còn sản xuất ma túy. Kẻ cầm đầu chính là lão thần y sống sâu trong núi, và cả thôn Thiên Đường đều có dính líu.

Nhóm cốt cán của băng đảng có sáu người. Một kẻ đã bị Tần Chiêu Chiêu giết, một kẻ bị thương nặng, hai tên đã bị bắt. Còn một tên chưa xuất hiện, hai tên bị bắt cũng chưa từng gặp hắn.

Lục Trầm dẫn theo ba mươi chiến sĩ tinh nhuệ tiến vào núi, dựa theo lời khai để lập kế hoạch tác chiến.

Họ chia quân thành hai nhóm. Một nhóm do Lục Trầm trực tiếp dẫn đầu, mục tiêu là lão thần y. Nhóm còn lại do Lý Đại Hải chỉ huy, tiến vào làng.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, một vầng trăng khuyết treo cao. Dù trời tối, nhưng những người lính đã quen với tác chiến ban đêm, chỉ khi cần thiết mới bật đèn pin trên đầu.

Trước khi tách ra, Lục Trầm dặn dò:
"Đại Hải, các cậu phải cẩn thận. An toàn là ưu tiên hàng đầu."

Lý Đại Hải đứng nghiêm, đáp rõ ràng:
"Rõ! Cậu cũng phải chú ý an toàn."

Hai nhóm lập tức chia ra, tiến về mục tiêu của mình.

Lục Trầm không biết hiện tại Tống Tiểu Quân còn sống hay không. Nhưng dù thế nào, anh cũng phải tìm được cậu ta và đưa người ra ngoài.

Buổi chiều, trong lúc bắt hai tên tội phạm, đã có tiếng súng nổ. Hai kẻ đó không trở về, băng nhóm chắc chắn đã phát hiện có biến và sẽ không ngồi yên. Chúng hoặc sẽ bỏ trốn, hoặc sẽ ra tay trước.

Tống Tiểu Quân đang giám sát trong núi, chắc chắn đã nhận ra dấu hiệu bất thường. Có lẽ trong quá trình theo dõi, cậu ta đã bị phát hiện.

Nghĩ đến đây, Lục Trầm siết chặt khẩu súng trong tay.

Họ đóng quân ở biên giới, đối mặt với những tên tội phạm nguy hiểm nhất. Mỗi nhiệm vụ đều là một lần đối diện với sinh tử, không ai có thể đảm bảo mình sẽ trở về nguyên vẹn.

Mỗi lần chứng kiến đồng đội hy sinh, Lục Trầm đều cảm thấy đau đớn tột cùng.

Tống Tiểu Quân còn trẻ, thể lực tốt, lại giỏi võ. Nhất định cậu ta vẫn ổn.

Lục Trầm lấy lại tinh thần, ra hiệu cho đội tiến nhanh về phía mục tiêu.

Càng đi sâu vào rừng, tiếng côn trùng kêu càng rõ. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của trăng.

Cuối cùng, họ cũng đến nơi ở của lão thần y.

Ba căn phòng trước mặt tối om, không một ánh đèn.

Lục Trầm ra hiệu cho đội tản ra, nhanh chóng kiểm tra từng căn phòng.

Khi cửa được mở, ánh đèn pin quét qua bên trong.

Trống rỗng.

Không ngoài dự đoán, cả ba căn phòng đều không có ai.

Lão thần y đã bỏ trốn.

Họ lục soát xung quanh, nhưng không tìm thấy dấu vết gì. Trên đường đi cũng không có thi thể của Tống Tiểu Quân.

Cậu ta vẫn còn sống.

Lục Trầm khẽ thở phào một chút, nhưng chưa thể yên tâm hoàn toàn.

Anh quay sang đội trưởng đội trinh sát, trầm giọng ra lệnh:
"Tiếp tục tìm kiếm. Phải xác định được vị trí của Tống Tiểu Quân."

Chiến sĩ nhận lệnh, lập tức tản ra dò xét xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.