Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 70: Chương 70




Trương Mỹ Phượng vẫn chưa yên tâm, bước tới vén áo Tần Chiêu Chiêu lên xem thử. Thấy vết sưng đã bớt, cô mới gật đầu: "Cũng khá hơn rồi đấy, xem ra chườm lạnh có tác dụng. Hay để chị chườm thêm lần nữa cho em nhé? Dù sao chị cũng chưa buồn ngủ."

"Không cần đâu chị ạ."

"Không sao mà, chườm thêm lần nữa, có khi ngày mai hết sưng hẳn. Chồng chị chắc chưa về ngay đâu. Em ngồi chờ một lát, chị đi lấy ít nước giếng." Nói rồi, cô cầm chậu ra ngoài.

Tần Chiêu Chiêu nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Phượng, trong lòng có chút áy náy. Chị ấy quá tốt bụng, đến mức cô cảm thấy mình làm phiền quá nhiều. Nếu biết trước thế này, có lẽ cô đã không đến đây.

Chẳng bao lâu sau, Trương Mỹ Phượng quay lại, trên tay là một chậu nước mát lạnh. Cô đặt chậu lên giá rửa mặt, nhúng khăn vào rồi vắt khô, cẩn thận đắp lên lưng Tần Chiêu Chiêu.

"Chị dâu, làm phiền chị quá, em thấy ngại quá đi. Khuya thế này mà còn để chị phải chăm sóc em nữa."

Trương Mỹ Phượng bật cười: "Có gì đâu mà phiền. Nếu không phải tại chị, em đâu phải chịu đau như vậy. Em không trách chị, chị đã mừng lắm rồi. Giờ giúp em chút chuyện này, chị cũng thấy nhẹ nhõm hơn."

Tần Chiêu Chiêu nắm lấy tay chị, ánh mắt chân thành: "Chị dâu, em đã nói rồi, em không trách chị đâu. Là em tự muốn đi theo thôi, chẳng liên quan gì đến chị. Chị đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

"Chị không nghĩ gì đâu, nhưng mà này, chẳng phải em là người khách sáo trước sao?" Trương Mỹ Phượng dịu dàng nói, rồi vỗ nhẹ lên tay cô. "Nói thật nhé, chị xem em như em gái ruột của mình rồi. Chị muốn đối tốt với em."

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến lòng Tần Chiêu Chiêu ấm áp lạ thường. Sống mũi cô bỗng cay cay.

Từ khi xuyên đến thế giới này, cô vẫn luôn cảm thấy lạc lõng. Những người xung quanh đều là người thân, bạn bè của nguyên chủ, còn cô chỉ là một linh hồn xa lạ trong vỏ bọc này.

Thế nhưng, sự quan tâm của Trương Mỹ Phượng lại chân thành đến mức cô không thể không cảm động.

"Chị dâu, chị thật tốt."

Trương Mỹ Phượng bật cười: "Em cũng tốt. Chúng ta đều tốt cả."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo.

Trương Mỹ Phượng thở dài, chậm rãi nói: "Mỗi lần Đại Hải đi làm nhiệm vụ, chị đều thức trắng đêm, cứ nằm mở mắt đến sáng. Chỉ khi anh ấy về an toàn, chị mới thật sự yên tâm. Hôm nay có em ngồi nói chuyện cùng, chị cũng bớt nghĩ lung tung."

Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng an ủi: "Chị đừng lo quá, họ đều là những người từng trải qua bao trận mạc, lại có súng trong tay, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Ban đầu, cô đến tìm Trương Mỹ Phượng cũng là để trò chuyện, tìm chút an ủi. Nhưng không ngờ, người lo lắng hơn lại là Trương Mỹ Phượng. Thế nên, cô đành nói vài câu để giúp chị ấy bớt căng thẳng.

Trương Mỹ Phượng cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn đượm nỗi lo: "Chị cũng biết vậy, nhưng mà… mỗi khi anh ấy đi làm nhiệm vụ, chị lại không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình. Lúc nào cũng sợ anh ấy xảy ra chuyện. Có những đêm chị hối hận vì đã lấy một quân nhân, để rồi ngày ngày phải sống trong lo sợ. Nhưng đến khi anh ấy bình an trở về, chị lại thấy chẳng còn gì quan trọng nữa. Người đàn ông này mới là quan trọng nhất."

Tần Chiêu Chiêu nhìn chị, khẽ mỉm cười: "Thật ra, em rất ngưỡng mộ hai anh chị. Hai người luôn nghĩ đến nhau, yêu thương nhau, chỉ cần nhìn cũng thấy hạnh phúc rồi."

Trương Mỹ Phượng bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Em đúng là không biết quý phúc mà. Chẳng phải hôm qua doanh trưởng Lục đã cõng em suốt gần hai tiếng trên núi sao? Hai người trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp. Em chỉ cần sống hòa hợp với cậu ấy, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn chị nhiều."

Tần Chiêu Chiêu sững người, rồi cười trừ không đáp.

Hai người cứ thế trò chuyện, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.

Lúc Tần Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng. Cô ngáp một cái, rồi đứng dậy tạm biệt Trương Mỹ Phượng, trở về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu ngủ muộn hơn thường lệ. Khi cô dụi mắt ngồi dậy, toàn thân ê ẩm, đến mức phải chậm rãi đứng lên vì cơ thể đau nhức.

Thân thể của nguyên chủ vốn đã yếu đuối, từ trước đến nay chỉ quen ăn với ngủ, chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc. Vậy nên, sau một ngày leo núi, chạy trốn mệt nhoài, cơ thể cô đã bị đẩy đến giới hạn. Hôm nay đau nhức khắp người cũng là điều dễ hiểu.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng chịu đựng, bước xuống giường. Cô muốn đến phòng Lục Trầm xem anh có về nhà tối qua không.

Mỗi bước đi đều khiến cô nhăn mặt vì đau, hai chân nặng như đeo đá. Nhưng sau khi đi lại một lúc, cảm giác căng cứng cũng dịu bớt.

Khi đến cửa phòng Lục Trầm, cô đẩy nhẹ cửa ra. Bên trong trống không, giường chiếu đã được xếp gọn gàng. Rõ ràng, anh cả đêm không về.

Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an. Liệu có chuyện gì đã xảy ra?

Cố gạt bỏ suy nghĩ lo lắng, Tần Chiêu Chiêu đi rửa mặt, rồi hâm nóng đồ ăn từ tối qua làm bữa sáng. Sau đó, cô mang quần áo bẩn ra giặt sạch, phơi lên dây trong sân.

Xong xuôi, cô quyết định đi đến nhà Trương Mỹ Phượng. Nhưng khi đến nơi, cô phát hiện cửa đã khóa, không có ai ở nhà.

"Sáng sớm thế này, chị ấy có thể đi đâu được nhỉ?"

Cô đang định quay về thì thấy Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo từ khu ngoài trở về. Hướng đó dẫn về phía doanh trại, không cần đoán cũng biết chị ấy đã đến đó để hỏi thăm tin tức.

Cô vội bước tới:
"Chị dâu, chị đã đến doanh trại phải không?"

Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, thở hồng hộc, sắc mặt đầy căng thẳng:
"Chị đến hỏi thăm, nghe nói tối qua khoảng chín giờ, Đại Hải có về nhà một lát, sau đó lại cùng đồng đội rời đi. Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Nhìn quầng thâm dưới mắt Trương Mỹ Phượng, Tần Chiêu Chiêu biết chị ấy gần như không ngủ chút nào kể từ khi cô về lúc hai giờ sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.