Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 75: Chương 75




"Ai vô giáo dưỡng thì tự bản thân biết rõ. Chị là ai thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ khuyên chị nên dạy con cho tử tế. Gặp tôi thì chỉ mất một miếng táo, nhưng gặp người nóng tính, nó có khi còn chịu hậu quả nặng hơn đấy."

Người phụ nữ càng tức tối hơn, hét lên: "Cô làm tổn thương lòng tự trọng của con tôi, phải xin lỗi nó!"

Nhân viên bán vé trên xe thấy căng thẳng, vội chạy tới can ngăn:

"Chị ơi, con trai chị ném đồ trước, lỗi là ở con chị. Sao chị lại bắt cô ấy xin lỗi được? Theo tôi, nên dừng chuyện này tại đây thì hơn."

Người phụ nữ vẫn ngoan cố: "Nhưng cô ta đã làm con tôi sợ hãi!"

Mọi người đưa mắt nhìn về phía cậu bé. Cậu ta vẫn đang nhai táo ngon lành, mặt tỉnh bơ như đang xem trò vui, chẳng hề có chút dấu hiệu nào là bị hoảng sợ cả.

Nhân viên bán vé cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Đúng lúc này, xe bất ngờ xóc mạnh một cái. Cậu bé chợt mở to mắt, miệng há ra, sắc mặt tái mét.

Quả táo trên tay cậu rơi xuống đất, toàn thân bắt đầu giãy giụa.

Người phụ nữ kia hốt hoảng, ôm chầm lấy con, giọng run rẩy: "Con ơi, con sao thế? Đừng làm mẹ sợ!"

Cậu bé trợn mắt, mặt đỏ bừng lên vì thiếu không khí. Hai chân cậu quẫy đạp liên tục, bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào áo mẹ.

Những hành khách trên xe lập tức xúm lại hỗ trợ. Có người cố luồn tay vào miệng cậu bé để lấy vật mắc trong cổ họng ra.

Có người vội vàng lật ngược cậu xuống, vỗ mạnh vào lưng hy vọng có thể làm quả táo văng ra.

Tài xế xe cũng dừng lại, chạy đến giúp đỡ.

Nhưng mặc cho mọi người cố gắng thế nào, quả táo vẫn mắc chặt.

Sắc mặt cậu bé dần chuyển sang tím tái, mắt trợn ngược, cơ thể yếu đi rõ rệt.

Người phụ nữ gào khóc thảm thiết, bàn tay run rẩy, hoàn toàn mất kiểm soát.

Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu không có thiện cảm với cậu bé này nên không định can thiệp. Nhưng khi thấy đứa trẻ bắt đầu mềm nhũn, cô biết rằng nếu không hành động ngay, có thể cậu sẽ mất mạng vì ngạt thở.

Tần Chiêu Chiêu đứng bật dậy, giọng kiên quyết:
"Đưa đứa trẻ cho tôi!"

Người mẹ hoảng hốt ôm chặt con vào lòng, nước mắt giàn giụa. Khi thấy Tần Chiêu Chiêu tiến đến định bế đứa bé, cô ta lập tức cảnh giác, giọng khàn đặc:
"Cô định làm gì?"

"Nếu chị không muốn mất con mãi mãi, hãy để tôi thử!" Tần Chiêu Chiêu nói dứt khoát.

Người mẹ vẫn còn do dự, nhưng những người xung quanh thì sốt ruột.

"Chị còn chần chừ gì nữa? Không thấy con chị đã tái xanh rồi sao?"

Tài xế không chờ thêm, lập tức tiến lên, bế đứa bé từ tay người mẹ rồi trao cho Tần Chiêu Chiêu.

Lúc này, cơ thể cậu bé đã bắt đầu mềm nhũn.

Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng đỡ lấy, đặt hai tay lên lưng rồi dùng phương pháp Heimlich để cấp cứu.

Một lần, hai lần, ba lần…

Cậu bé vẫn không có phản ứng.

Người mẹ hoảng loạn hét lên, giọng lạc đi vì tức giận và sợ hãi:
"Nếu con tôi chết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Tất cả là tại cô! Nếu không phải vì cãi nhau với tôi, con tôi đâu bị nghẹn? Cô chính là kẻ giết người!"

Tần Chiêu Chiêu vẫn không dừng tay, nhưng lòng cô cũng bắt đầu lo lắng. Cô cảm nhận được sự sống của đứa trẻ đang dần trôi đi, trong khi miếng táo mắc kẹt vẫn chưa bật ra.

Mồ hôi túa ra trên trán cô, tay càng tăng thêm lực.

Bên trong xe, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Mọi người nín lặng, ánh mắt dán chặt vào cậu bé.

Đột nhiên—

Cạch!

Miếng táo trong cổ họng cậu bé bật ra.

Ngay sau đó, một tiếng khóc ré vang lên.

Cậu bé đã thở lại!

Gương mặt nhợt nhạt của đứa trẻ dần dần hồng hào trở lại.

Cả xe như vỡ òa trong vui sướng.

"Được cứu rồi! Được cứu rồi!"

Người mẹ thấy con trai đã thoát nạn, lập tức ngừng khóc, lao đến giật con khỏi tay Tần Chiêu Chiêu, ôm chặt trong lòng:
"Con trai, đừng sợ, mẹ đây rồi!"

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu mới nhận ra trên người mình dính đầy chất bẩn từ cậu bé. Áo quần đều lấm lem, cảm giác nhớp nháp khiến cô rất khó chịu, nhưng hiện tại chẳng có cách nào thay đồ.

Cô không để tâm đến thái độ của người mẹ kia, nhưng những hành khách trên xe thì không giấu được sự bất bình.

"Cô ấy cứu con chị mà chị không nói nổi một lời cảm ơn sao?" Tài xế lên tiếng, giọng đầy khó chịu.

Người phụ nữ ôm con, mặt vẫn bừng bừng tức giận:
"Tại sao tôi phải cảm ơn cô ta? Chẳng phải vì cô ta mà con tôi mới ra nông nỗi này sao? May mà con tôi không sao, nếu không tôi sẽ bắt cô ta chịu trách nhiệm!"

Câu nói này thật vô lý đến mức khiến người ta sửng sốt.

Tài xế bực bội lắc đầu, quay sang Tần Chiêu Chiêu, giọng đầy khâm phục:
"Cô gái, tất cả chúng tôi đều thấy cô đã cứu người. Cô làm rất tốt!"

Tần Chiêu Chiêu chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Không có gì, ai thấy chuyện này cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn."

Người bán vé, lúc này vẫn còn run rẩy, vội hỏi:
"Cô gái, vừa nãy cô dùng cách gì vậy? Nhà tôi cũng có con nhỏ, tôi muốn học để phòng khi có chuyện xảy ra."

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, kiên nhẫn giải thích:
"Không khó đâu. Chỉ cần nắm tay lại, đặt vào giữa ngực hoặc bụng trên của người bị nghẹn, sau đó ấn mạnh từng cái. Đây là phương pháp Heimlich."

Vừa nói, cô vừa làm mẫu động tác.

Hành khách trên xe đều chăm chú quan sát, ghi nhớ kỹ từng bước.

Tài xế lên tiếng nhắc nhở:
"Tất cả ngồi vững, tôi sắp lái xe tiếp."

Tần Chiêu Chiêu lau vội vết bẩn trên người rồi trở về chỗ ngồi.

Trương Mỹ Phượng nhìn cô, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Cô đã tận mắt chứng kiến từ khoảnh khắc cậu bé sắp tắt thở cho đến khi được Tần Chiêu Chiêu cứu sống. Một cô gái chỉ đọc vài quyển sách y khoa mà có thể áp dụng ngay vào thực tế như thế… chẳng phải là thiên tài sao?

Cặp mẹ con kia không nói thêm gì nữa. Cậu bé đã ổn nhưng vẫn còn thở dốc, đôi mắt mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.