Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 94: Chương 94




Trương Mỹ Phượng vội giật lại, nghiêm túc nói: “Đừng vứt! Đây là công sức em hái về đấy. Kỷ tử là dược liệu quý, rất tốt cho sức khỏe.”

Thấy vợ hôm nay có chút khác lạ, Lý Đại Hải liền nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ: “Anh có bệnh gì đâu, sức khỏe anh tốt lắm. Sao tự dưng lại bắt anh uống thuốc? Mà em nghe ai nói vậy?”

“Hôm nay em mang bánh qua cho Tiểu Tần, thấy nhà cô ấy phơi rất nhiều kỷ tử. Em tò mò hỏi thì cô ấy nói đây là dược liệu, ăn thường xuyên có tác dụng bổ thận, tráng dương.”

Hai chữ cuối cùng, Trương Mỹ Phượng hạ giọng nói khẽ như tiếng thì thầm.

Ban đầu, Lý Đại Hải không tin Tần Chiêu Chiêu biết về y thuật. Nhưng nghe vợ kể ngày nào cũng kể cô ấy giỏi thế nào, lại thêm chuyện răng lợi của Tiểu Bảo dạo gần đây cũng tốt hơn, hắn dần tin tưởng.

Về chuyện sinh lý, thật ra hắn cũng có chút bực bội. Là đàn ông, nhưng không thể khiến vợ hài lòng, trong lòng hắn cảm thấy rất tự ti.

Trước đây, Trương Mỹ Phượng từng khuyên hắn đến bệnh viện khám, nhưng với chuyện này, hắn không đủ can đảm.

Nhưng kỷ tử chỉ là một loại cây mọc hoang đầy trên núi, ăn vào mà có tác dụng sao? Hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Chỉ ăn thứ này mà có hiệu quả à?”

Trương Mỹ Phượng gật đầu chắc nịch: “Có! Nếu kết hợp với táo đỏ thì hiệu quả càng cao.”

Lý Đại Hải bỗng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng có chút hoảng hốt: “Khoan đã… Em không nói chuyện của anh cho Tần Chiêu Chiêu biết đấy chứ?”

Trương Mỹ Phượng nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Dĩ nhiên rồi! Không nói sao cô ấy chỉ cho em cách làm?”

Lý Đại Hải bỗng cảm thấy xấu hổ, cau mày than thở: "Sao em có thể kể chuyện này ra ngoài? Từ nay anh làm sao dám nhìn mặt ai nữa đây?"

Trương Mỹ Phượng vỗ nhẹ vào tay chồng, trấn an: "Anh yên tâm, Tiểu Tần sẽ không nói ra đâu. Cô ấy còn bảo chuyện này rất bình thường với đàn ông, không có gì đáng xấu hổ cả."

Lý Đại Hải biết sự việc đã rồi, dù có giận cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu uống nước táo đỏ với kỷ tử mà cải thiện được, lại không tốn tiền, thì thử xem sao.

Hắn miễn cưỡng nhặt một nắm kỷ tử, nhét hết vào miệng, nhai nhăn nhó rồi nuốt xuống.

"Nhưng từ nay, chuyện vợ chồng mình, em đừng kể với Tiểu Tần nữa."

Thấy chồng đã chịu ăn, Trương Mỹ Phượng hài lòng, dịu giọng: "Chẳng phải em hết cách rồi sao? Yên tâm đi, từ giờ em sẽ không nói nữa. Thôi, ra ăn cơm đi, em dọn sẵn trên bàn rồi."

...

Lục Trầm về đến nhà, thấy trên bàn có đĩa bánh, hương thơm ngào ngạt, anh liền cầm một cái đưa lên miệng.

"Em làm à?"

Tần Chiêu Chiêu cũng cầm một chiếc bánh, lắc đầu: "Không, chị Mỹ Phượng mang qua cho em."

Lục Trầm cắn thử một miếng, nhấm nháp vị nhân bên trong, gật gù: "Bánh nhân đậu đũa, ăn cũng ngon đấy."

"Còn có cả bánh nhân đường nữa, vị cũng ngon. Vài hôm nữa em sẽ tự làm." Tần Chiêu Chiêu cầm một chiếc bánh nhân đường trắng, rắc mè đen trên mặt.

Lục Trầm không chút do dự khen ngay: "Chắc chắn em làm sẽ ngon hơn chị Mỹ Phượng nhiều."

Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Anh chưa ăn sao biết ngon hơn?"

"Vì em là vợ anh mà, em nấu món gì anh cũng thích. Anh xem, bây giờ anh còn ăn cả rau diếp cá nữa này." Vừa nói, anh vừa gắp một đũa rau đưa vào miệng.

Lục Trầm không nói dối, cũng không phải chỉ để nịnh vợ, mà thật sự cảm thấy món này ăn vào rất ngon. Trước kia, anh không thể chịu nổi mùi của nó, vậy mà bây giờ lại ăn một cách tự nhiên. Chính anh cũng không hiểu tại sao.

Tần Chiêu Chiêu nhớ lần đầu tiên anh thử món này, suýt chút nữa đã nhổ ra, khiến cô còn tưởng anh giả vờ. Nhưng lúc này, thấy anh ăn ngon lành, thậm chí còn không động đến món khoai tây xào, cô mới tin anh thực sự đã thích món này.

Cô tò mò hỏi: "Sao tự nhiên anh lại thích ăn món này thế?"

Lục Trầm nhún vai, cười nhẹ: "Anh cũng không biết nữa, nhìn em ăn thấy ngon, thế là anh thích ăn theo."

Tần Chiêu Chiêu không chắc anh nói thật hay chỉ đang cố lấy lòng cô, nhưng dù thế nào, cô cũng thích sự quan tâm này.

"Món này tốt lắm, là thuốc kháng viêm tự nhiên. Ăn vào có lợi cho sức khỏe." Nói rồi, cô chợt nhớ ra chuyện ban sáng, liền nói tiếp: "À, em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì thế?"

"Sáng nay chị Khánh Mai đến tìm em, nói rằng xưởng giày của quân khu đang thiếu hai nhân viên, chị ấy muốn em đến làm."

Lục Trầm thoáng ngạc nhiên, đặt đũa xuống, nhìn cô: "Em nghĩ sao?"

"Em đã đồng ý rồi. Sáng mai chị ấy sẽ qua đón em."

Lục Trầm gật đầu: "Xưởng giày cũng tốt, lương bổng và phúc lợi ổn. Nhưng công việc không dễ dàng đâu, em có chắc mình làm được không? Nếu không muốn, em cứ ở nhà, tiền trợ cấp của anh vẫn đủ để nuôi em mà."

Anh biết Tần Chiêu Chiêu từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, chưa từng làm việc tay chân vất vả, sợ cô không chịu được khổ.

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, giọng kiên định: "Ở nhà mãi chỉ ăn với ngủ, em cũng thấy buồn chán. Đi làm trong xưởng, ít nhất mỗi tháng kiếm được 30 đồng. Mọi người làm được thì em cũng làm được."

Lục Trầm nhớ lại một chuyện, chần chừ hỏi: "Chẳng phải em nói muốn thi lấy chứng chỉ hành nghề y sao? Bỏ cuộc rồi à?"

Tần Chiêu Chiêu cười khẽ. Những kiến thức đó cô đã học từ nhỏ, quá quen thuộc rồi, không cần ôn tập cũng có thể thi đậu.

"Sao em bỏ được chứ? Kiến thức đều đã nằm trong đầu em rồi. Đến lúc đó, chỉ cần đi thi thôi. Khi có chứng chỉ hành nghề, em sẽ nghỉ việc ở xưởng, để chị Mỹ Phượng vào làm thay. Em đã tính hết cả rồi."

Thấy cô đã có kế hoạch rõ ràng, Lục Trầm yên tâm, mỉm cười: "Được rồi, em muốn đi thì anh ủng hộ."

Tần Chiêu Chiêu cũng cười theo.

"Xưởng giày làm từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, buổi trưa không được phép về nhà. Vậy nên, khi em đi làm, trưa em không về nấu cơm được. Anh cũng đừng về nhà, ăn luôn ở căng tin nhé."

Lục Trầm gật đầu, nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng: "Ừ, anh biết rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.