Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Chương 38:




Vì làm khá nhiều bánh, một mình Hoắc Diên Xuyên ăn không hết, Khương Ngư đề nghị mang sang chia cho hàng xóm. Tuy nhiên, ý kiến này lại khiến anh không vui.

“Cần gì phải mang đi? Không ăn hết thì để đấy, hôm sau anh ăn tiếp.”

Khương Ngư nhẹ nhàng dỗ dành như đang nói chuyện với trẻ nhỏ:
“Được rồi mà, đừng nhăn nhó như vậy. Một mình anh cũng không ăn hết được đâu. Món này ăn lần đầu thì ngon, để lâu sẽ ngán. Sau này tôi sẽ làm món khác cho anh, được không?”

Lời dỗ ngọt ngào ấy làm Hoắc Diên Xuyên cảm thấy có chút không quen, nhưng lại thấy ấm áp trong lòng. Anh nghĩ thầm: Cô nhóc này rốt cuộc thích mình đến mức nào? Chuyện mình thích ăn đồ ngọt cũng biết rõ, còn hứa sẽ làm món khác cho mình nữa. Thật sự xem mình là trẻ con rồi à?

Khóe miệng Hoắc Diên Xuyên bất giác nhếch lên, chính anh cũng không nhận ra điều đó.

Bánh bao đậu nhanh chóng được Khương Ngư mang đi phân phát. Trong thời buổi khó khăn, món bánh làm từ bột mì trắng và đường là thứ xa xỉ, cả người lớn lẫn trẻ con đều thèm thuồng. Mỗi người ngoài miệng khách sáo:
“Ôi, sao dám nhận chứ!”

Nhưng tay thì thành thật đưa ra nhận lấy.

Lũ trẻ, không cần che giấu, nhìn chằm chằm chiếc bánh bao đậu thơm ngào ngạt trong tay Khương Ngư. Cô bật cười, cảm thấy thú vị. Trong lòng nghĩ: Thật ra món này không quá hiếm, nhưng vào thời điểm này đúng là đáng quý.

“Mọi người cứ nhận đi, chúng ta là hàng xóm láng giềng, sau này còn phải nhờ các chị dâu giúp đỡ nhiều.”

Nghe cô nói vậy, mọi người ngượng ngùng nhận bánh. Để đáp lễ, nhà này tặng hai quả dưa chuột, nhà kia đưa một nắm đậu. Chẳng bao lâu, tay Khương Ngư đầy ắp rau củ, về đến nhà còn khiến Hoắc Diên Xuyên kinh ngạc:
“Cái gì đây? Người ta tặng hết sao?”

“Ừm, đủ ăn vài ngày.” – Khương Ngư cười đáp.

“Đưa anh cầm cho.”

Hoắc Diên Xuyên nhanh chóng đỡ lấy túi rau củ trên tay cô.

Trong khi đó, ở nhà Từ Mai, chuyện lại chẳng êm đẹp như vậy. Nghe tin Khương Ngư phát bánh bao cho hàng xóm, Từ Mai hí hửng ngồi chờ, nhưng đợi mãi không thấy ai mang qua, cô nổi giận đùng đùng:
“Cô ta cố ý, rõ ràng coi thường mình mà!”

Chồng cô, Triệu Cương, bất lực:
“Em làm gì vậy? Nhà người ta phát bánh cho mấy nhà có trẻ con, em giành ăn với con nít làm gì? Hơn nữa, em với cô ấy quan hệ có tốt đâu, người ta không tặng là chuyện bình thường.”

Từ Mai càng bực tức hơn:
“Vậy mà được à? Con bé chết tiệt kia rõ ràng cố tình không coi em ra gì!”

Triệu Cương thở dài, nghĩ bụng: Đàn bà đúng là rắc rối. Nhưng anh cũng không dám làm lớn chuyện. Dù sao Hoắc Diên Xuyên là đoàn trưởng, còn anh chỉ là phó đoàn trưởng. Đi tranh cãi vì một chiếc bánh bao chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ. Anh tự nhủ: Mình là đàn ông đội trời đạp đất, không thể hạ mình như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.