Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Chương 82:




Khoảnh khắc ấy, toàn thân Hoắc Diên Xuyên cứng đờ. Là một người đàn ông, anh không thể phủ nhận rằng cảm giác mềm mại, ấm áp ấy khiến tim anh đập loạn nhịp.

Anh cúi xuống nhìn Khương Ngư. Cô đã thiếp đi, đầu gục nhẹ trên vai anh, hơi thở đều đều. Hoắc Diên Xuyên cười khổ: Đây có tính là tự bê đá đập chân mình không?

Cô gái này quá tin tưởng anh, đến mức không hề đề phòng. Cô không biết rằng mình mê người đến nhường nào.

Anh thở dài, cầm lấy khăn mặt, cẩn thận lau mái tóc ướt của cô. Tóc của Khương Ngư, nhờ được chăm sóc tốt hơn, giờ đen bóng và mượt mà như tơ lụa, ánh lên dưới ánh đèn. Lau xong tóc cho cô, anh định thở phào thì chợt nghe thấy cô lẩm bẩm gì đó.

Hoắc Diên Xuyên khẽ nhíu mày, cúi người lại gần để nghe rõ hơn.

"Hoắc Diên Xuyên, đồ khốn... vì sao anh không thích tôi? Tôi cũng không muốn thích anh nữa..."

Lời nói mơ hồ của cô làm anh ngây người. Trước khi anh kịp phản ứng, một cảm giác mềm mại bất ngờ lướt qua má anh.

Đó là đôi môi của Khương Ngư.

Hoắc Diên Xuyên hoàn toàn cứng đờ. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi môi ửng hồng của cô khẽ hé mở, trông giống như một bông hoa anh đào chờ được hái. Anh không kịp suy nghĩ thêm về những lời cô vừa nói, lập tức đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường, rồi rời khỏi phòng như chạy trốn.

Ngoài sân, Hoắc Diên Xuyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió nhẹ và ánh sáng dịu dàng của đêm khuya bầu bạn.

Anh đưa tay chạm lên nơi đôi môi Khương Ngư lướt qua. Cảm giác ấy vẫn còn vương vấn, khiến anh bối rối.

Chuyện này không đúng. Cô ấy chỉ là một cô nhóc, một cô em gái nhỏ thôi. Vậy tại sao mình lại rối bời thế này?

Ý nghĩ rằng mình có thể thích Khương Ngư khiến anh hoang mang. Anh không muốn thừa nhận, càng không dám tin.

Có lẽ là vì áp lực huấn luyện gần đây, cộng thêm việc ngày ngày tiếp xúc với cô ấy. Chỉ là hiểu lầm thôi.

Hoắc Diên Xuyên tự trấn an bản thân.
 

Trước khi kết hôn với Khương Ngư, Hoắc Diên Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân. Là một quân nhân, anh vốn dĩ coi trọng trách nhiệm và sứ mệnh của mình hơn mọi thứ khác. Dù sẵn lòng cứu người, đó chỉ là nghĩa vụ, chứ không xuất phát từ tình cảm cá nhân.

Anh không kỳ vọng vào một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nhà họ Hoắc không thiếu người nối dõi, và anh – kẻ luôn lạnh lùng, lý trí – lại càng thích hợp để sống trên chiến trường hơn là trong gia đình. Thậm chí, Hoắc Diên Xuyên từng nghĩ rằng việc hy sinh trên chiến trường có lẽ là kết cục tốt nhất cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.