Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư

Chương 2: 3,4,5:Nếu không ta sẽ buồn lắm đó.




3.

Sau khi Mặc Bạch đi làm, tôi nằm trên giường suy nghĩ về cốt truyện.  

Trong sách, thú nhân giống đực có sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp nhưng lại luôn phải đối mặt với nguy cơ tinh thần lực bạo loạn. Chỉ có giống cái mới có thể giúp họ xoa dịu.  

Nhưng trong thế giới thú nhân, số lượng giống đực nhiều đến mức đáng sợ, trong khi giống cái lại cực kỳ hiếm. Nhiều giống đực vì không được giống cái trấn an mà tinh thần lực sụp đổ, trở thành những con dã thú mất hết lý trí.  

Để đảm bảo sự ổn định của xã hội Liên bang, chính phủ đã quy định một giống cái có thể có nhiều thú phu.  

Giống cái có địa vị vô cùng cao, không cần làm việc, mỗi tháng chính phủ còn chuyển vào tài khoản cá nhân của họ một khoản tiền khổng lồ.  

Địa vị của họ cao đến mức dù có đánh đập, hành hạ thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t thú phu, họ cũng không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt pháp luật nào, chỉ bị lên án về mặt đạo đức mà thôi.  

Nhưng điều này quá bất công.  

Những thú nhân giống đực sở hữu sức mạnh khủng khiếp nhưng lại không nhận được sự tôn trọng xứng đáng. Mâu thuẫn này sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.  

Nguyên chủ chính là kẻ đã c.h.ế.t trong cuộc xung đột này.  

Tôi cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ cốt truyện liên quan đến nguyên chủ.  

Sắc mặt tôi lập tức tái mét.  

Mẹ ơi.  

Chỉ còn một đoạn cốt truyện nữa thôi là Mặc Bạch sẽ xé xác tôi thành từng mảnh… chính là đoạn nguyên chủ cấu kết với gian phu mưu hại anh ta.  

Trước đó, anh ta đã phải trải qua đủ loại ngược đãi… bị đánh đập, bị roi quất, thậm chí còn suýt bị nguyên chủ đổi sang thú phu khác.  

Bảo sao giá trị hắc hóa của anh ta cao đến vậy. Vậy mà sáng nay tôi lại còn chọc vào họng súng.  

Hai mắt tôi tối sầm. Tại sao cái đống rắc rối nguyên chủ để lại lại bắt tôi phải dọn dẹp chứ!

Nhưng than thở thì than thở, tôi vẫn không muốn chết. Thế nên sau khi rửa mặt và lấp đầy bụng, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.  

Tôi phải dần dần cảm hóa Mặc Bạch, khiến anh ta từ bỏ ý định g.i.ế.c tôi.  

Tôi cố nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ xem anh ta thích ăn gì, nhưng đầu óc lại trống rỗng, chỉ toàn những ký ức ngược đãi và hành hạ anh.  

Suy nghĩ một lúc, Mặc Bạch là bạch lang, chắc là thích ăn thịt cừu nhỉ?  

Tay nghề nấu nướng của tôi không tệ, sau khi hoàn thành món sườn cừu thơm lừng và cho vào hộp cơm, tôi hướng về quân bộ nơi Mặc Bạch làm việc.  

4.

Sau khi xác nhận danh tính, tôi nhanh chóng được đưa đến văn phòng của Mặc Bạch.  

Khi các binh sĩ rời đi, tôi còn nghe thấy tiếng họ xì xào bàn tán:  

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Đó là một giống cái sao? Mà còn xinh đẹp thế nữa!"

“Cô ấy đang cầm hộp cơm? Là mang cơm trưa đến cho Thượng tướng Mặc Bạch sao?"

“Trời ơi! Thượng tướng Mặc Bạch đúng là quá hạnh phúc!"

Lúc này, quang não vang lên tiếng thông báo cuộc gọi… là Mặc Bạch đang liên lạc.  

Trong video, anh mặc bộ quân phục màu xanh đậm, khí chất thượng vị giả lộ rõ, trông càng thêm trầm ổn và cuốn hút.  

“Thê chủ, đợi ta một lát, ta sẽ đến ngay."

Khoảng thời gian chờ đợi khiến tôi vô cùng thấp thỏm. Không biết anh ta sẽ nghĩ gì đây…  

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, cửa đột nhiên bị gõ.  

Tưởng là Mặc Bạch đến, tôi vui vẻ chạy ra mở cửa. Kết quả, người đứng trước mặt lại là một gương mặt xa lạ.  

Người mới đến có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú nhưng lại mang nét âm trầm, làn da trắng bệch đến cực điểm, mái tóc dài màu lục trải xuống tận eo, đồng tử cũng mang sắc xanh lục tựa ngọc bích thượng hạng… nhưng lại là đôi mắt dọc hiếm thấy.  

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, hình ảnh một người đàn ông lập tức hiện lên trong trí nhớ của tôi ‘Kim Trần’.

Một xà thú nhân.  

Cũng chính là “gian phu của "tôi".

Nhìn thấy tôi, vẻ u ám trên mặt hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng, như một con cún nhỏ ấm ức đợi chủ nhân về nhà.  

Tôi còn chưa kịp nói gì, miệng hắn đã bắt đầu tuôn ra một tràng dài như pháo nổ: “Uyên Uyên, tin nhắn ta gửi nàng đều không trả lời, có phải nàng đã có thú nhân khác nên quên mất ta rồi không?"

“Hu hu hu đừng bỏ rơi ta."

“Nếu không ta sẽ buồn lắm, buồn lắm đó."

Hắn liếc mắt nhìn hộp cơm trên tay tôi, bỗng dưng im bặt. Đôi mắt xanh lục trở nên ướt át, ánh lên tia sáng lấp lánh.  

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lao tới ôm chầm lấy tôi, giọng nói vừa vui mừng vừa nghẹn ngào:  

“Cái này là dành cho ta sao?"

“Uyên Uyên, nàng thật tốt với ta, ta chưa bao giờ gặp giống cái nào chu đáo như nàng cả."

Đối mặt với sự nhiệt tình của hắn, tôi có hơi cạn lời.

Để tránh hiểu lầm, tôi lập tức phản bác: “Không không không, cái này không phải cho ngươi!"

Ngay lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ hành lang, Mặc Bạch xuất hiện ở cuối dãy.  

Vừa hay bắt gặp cảnh tôi “ôm nhau thân mật" với Kim Trần. Ánh mắt anh thoáng hiện lên tia sửng sốt, nhưng ngay khoảnh khắc sau lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.  

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy gáy mình lạnh toát.  

Cảm giác sắp mất mạng.  

Nhưng Kim Trần dường như không nhận ra điều đó, vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng, tiếp tục bám lấy tôi không buông, còn vô tư nói trước mặt Mặc Bạch và các đồng nghiệp của anh:  

“Wow! Uyên Uyên, nàng còn nhớ sở thích của ta sao? Ta thích ăn sườn cừu nhất đấy!"

“Nàng thật tốt với ta!"

“Nàng đến đây là để gặp ta sao? Ta thực sự rất cảm động!"

Không khí lập tức đông cứng lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đồng nghiệp có tai hổ của Mặc Bạch lỡ miệng nói:  

“Đệt! Ta cứ tưởng hộp cơm này là mang đến cho Thượng tướng nên mới vội vàng gọi anh ấy qua đây!"

“Hóa ra không phải cho anh ấy à..."

“Vậy ta có bị phạt không đây… Huhu, quả nhiên thú sinh này không thể có 'tưởng là'."

Tôi trừng mắt lườm hắn: Ngươi đúng là ngu thật hay giả ngu thế hả!

Nghe vậy, biểu cảm của Mặc Bạch vẫn không thay đổi. Nhưng tôi lại thấy bàn tay dưới ống tay áo anh đang siết chặt, ánh mắt nhẫn nhịn liếc tôi một cái, sau đó lặng lẽ quay người bỏ đi.  

Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác “bầu trời sụp đổ”.

Chỉ lo lắng cho tính mạng của mình, tôi hoàn toàn không để ý sau khi Mặc Bạch rời đi, khóe môi Kim Trần lại thoáng hiện lên một nụ cười âm trầm, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.

Cảm nhận được lực ôm của Kim Trần đã lỏng ra, tôi lập tức đẩy hắn ra, tức giận giậm chân: “Hộp cơm này không phải cho ngươi!"

Tôi nghiêm túc nói rõ ràng với hắn: “Trước đây có thể ta không hiểu chuyện, đã làm ra một số hành động không đúng khiến ngươi hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta.”

"Nhưng từ bây giờ, trong lòng ta chỉ có Mặc Bạch, và ta cũng chỉ có mình anh ấy là thú phu.”

"Sau này, xin đừng làm những việc khiến thú nhân khác hiểu lầm nữa!” Nói xong, tôi không thèm để ý đến hắn nữa mà lập tức đuổi theo hướng Mặc Bạch rời đi.

Nhưng bọn họ đi quá nhanh, nội bộ tòa nhà quân bộ lại có quá nhiều lối rẽ, tôi không tìm được Mặc Bạch.

5.

Không biết vì sao, lúc mới đến tòa nhà quân bộ có rất nhiều thú nhân, nhưng bây giờ lại trống trải đến kỳ lạ.

Tôi liên tục gọi điện và nhắn tin giải thích cho Mặc Bạch qua quang não.

Nhưng anh ấy không hề trả lời.

Tôi lo lắng đến mức phát khóc, chỉ cảm thấy tương lai vô cùng u ám.

Hỏng rồi, hỏng thật rồi.

Mặc Bạch chắc chắn đã hắc hóa nghiêm trọng hơn rồi, giờ trong lòng anh ấy chắc hận tôi đến tận xương tủy.

Trong sách, cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Mặc Bạch là do chính phủ Liên bang tự động ghép đôi dựa theo cấp bậc tinh thần lực.

Mặc Bạch là thiên tài nghìn năm có một của Liên bang, tinh thần lực đạt cấp SS, là duy nhất trên thế giới. Anh còn rất trẻ mà đã thăng lên chức Thượng tướng, trong tương lai sẽ trở thành Nguyên soái trẻ tuổi và xuất sắc nhất của Liên bang.

Nhưng nguyên chủ lại vô cùng chán ghét anh. Cô ta căm ghét thú nhân thuộc quân bộ, cho rằng bọn họ thô kệch, kiệm lời, cứng nhắc, không biết cách lấy lòng giống cái.

Ghét bọn họ lúc nào cũng rong ruổi bên ngoài, chẳng quan tâm gia đình, lại còn bị ép phải chấp nhận do quy định của quân bộ Liên bang.

Thế nên nguyên chủ chưa từng bước vào quân bộ của Mặc Bạch, càng chưa bao giờ mang cơm trưa đến cho anh.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Còn Kim Trần, dù cũng thuộc quân bộ, nhưng hắn lại hoàn toàn trái ngược với Mặc Bạch. Không chỉ có diện mạo tuấn tú, thư sinh, hắn còn rất biết cách lấy lòng thú nhân khác, là tình nhân trong mộng của nguyên chủ.

Quân bộ có sự kiểm soát nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện ra vào.

Mặc Bạch chắc chắn nghĩ tôi mượn danh nghĩa của anh để vào đây tìm Kim Trần, vì thế mới tức giận đến vậy.

Tôi thở dài thật sâu, đây đúng là tình huống "Gậy ông đập lưng ông".

Trở về nhà, tôi căng thẳng chờ Mặc Bạch quay lại để giải thích rõ ràng.

Tôi hiểu rất rõ một điều: Mâu thuẫn giữa vợ chồng không thể kéo dài qua đêm, nếu không, khoảng cách giữa hai bên sẽ ngày càng xa.

Nhưng tôi chờ, chờ mãi... Chờ đến tận nửa đêm vẫn không có tin tức gì từ anh.

Mặc Bạch trước nay chưa từng như vậy. Chỉ cần anh còn làm việc trên tinh cầu chủ, anh luôn về nhà đúng giờ. Nếu có nhiệm vụ ra ngoài tiêu diệt hải tặc vũ trụ, anh cũng sẽ báo trước với tôi.

Anh luôn là một thú phu vô cùng mẫu mực. Nhưng giờ đây, anh lại hoàn toàn bặt vô âm tín.

Tôi thực sự hoảng hốt. Trong đầu không ngừng suy nghĩ liệu có phải anh đã gặp nguy hiểm rồi không?

Nhưng trong Liên bang, ai có thể gây tổn hại đến anh được?

Nếu thật sự có chuyện, tại sao bệnh viện không liên hệ với tôi… người thân cận nhất của anh?

Điều đó chỉ có một khả năng… Mặc Bạch không muốn về nhà.

Tôi tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.

Hình ảnh trong sách hiện lên trong đầu, cảnh tôi và Kim Trần cấu kết đẩy anh xuống vực, để rồi từ địa ngục anh bò ra báo thù.

Từng nhát dao, từng nhát dao, xé xác tôi thành từng mảnh.

Tôi không muốn chết.

Lúc đó tôi đã nghĩ đến việc nhờ Hội Bảo Vệ Giống Cái tìm anh. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi lập tức bị tôi gạt bỏ.

Hội Bảo Vệ Giống Cái vốn cực kỳ cực đoan. Nếu tôi nhờ đến bọn họ, họ chắc chắn sẽ gán tội ghen tuông, lơ là vợ lên đầu Mặc Bạch, sau đó bắt anh về lao ngục để "cải tạo".

Như vậy đúng là lợi bất cập hại.

Đến trưa hôm sau, trong khi tôi đang bứt rứt không yên, cuối cùng cũng có tin tức về Mặc Bạch.

Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi lập tức lao đến hiện trường. Nhưng khi đến cửa phòng bệnh của Mặc Bạch, tôi lại nhìn thấy một người không thể ngờ tới.

Nữ chính của quyển sách này… Tô Nhiên Nhiên.

Cô ta sao lại ở đây?

Rõ ràng trước khi "tôi" chết, nam nữ chính không hề có bất kỳ mối liên hệ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.