10.
Sau một tuần ngọt ngào bên nhau, tôi nhận được thiệp mời dự tiệc từ một người quen thuộc giới tính cái. Đây là kiểu tiệc tùng rất được các quý tộc giới tính cái ưa thích.
Nghĩ kỹ lại tình tiết trong truyện, nguyên chủ vốn xuất thân từ hành tinh xa xôi, sau khi cưới Mặc Bạch cũng thành công gia nhập giới thượng lưu và cực kỳ đam mê tham gia các loại tiệc này.
Vì hôm đó sẽ có rất nhiều thú nhân giống đực đẹp trai, mong muốn kết hôn với giống cái đến tham dự.
Để làm quen với quy tắc thế giới thú nhân và tránh bị lộ thân phận, tôi đã đồng ý tham gia.
Cuối tuần, tôi và Mặc Bạch cùng đến bữa tiệc, đến nơi mới phát hiện người tổ chức lại là Tô Nhiễm Nhiễm.
Tôi cảm thấy buồn nôn như thể vừa nuốt phải ruồi.
Trong sách luôn miêu tả cô ta là người lương thiện, nhưng kể từ sau chuyện lần trước, tôi đã hoàn toàn vỡ mộng về nữ chính này.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Nhưng đã đến rồi, cũng không tiện làm mất mặt người quen, tôi đành phải ngồi xuống.
Nghe nói đồ ăn trong tiệc rất ngon, thế nên tôi và Mặc Bạch ngồi trong góc vừa ăn vừa uống.
Anh bóc tôm vừa nhanh vừa khéo, nghiêm túc chiến đấu với con tôm hùm trong tay, chẳng mấy chốc đã bóc được cả một đĩa đầy cho tôi.
Nhưng trên đĩa anh ấy thì chẳng có con nào cả.
Tôi hỏi: “Sao lại chỉ để tôi ăn vậy?"
“Tôi không thích ăn cái này."
Được lắm, không thích ăn phải không?
Rõ ràng trước đây trong bữa ăn tôi làm cho anh ấy có cả thịt tôm, anh ăn ngon lành còn gì.
Tôi cầm một con tôm, kèm theo cả đầu ngón tay, nhét vào miệng Mặc Bạch, sau đó ghé sát lại hôn mạnh một cái: “Ở liên bang không có chuyện không thích mà không ăn đâu, nghe rõ chưa?"
Thành công nhìn thấy Mặc Bạch sững sờ một lúc, sau đó gương mặt lập tức ửng đỏ.
Chiếc đuôi sói của anh không biết từ khi nào đã lộ ra, quấn chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông.
“Thê chủ, người đối xử với tôi thật tốt."
Tôi đang ngọt ngào khoe ân ái với Mặc Bạch thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo cực độ đang khóa chặt mình, như một con rắn độc ẩn trong bóng tối, sẵn sàng lao ra cướp đi mạng sống.
Nhìn quanh một vòng, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng lại tình cờ gặp một người quen.
Kim Trần cũng là khách mời trong buổi tiệc này, nhưng hắn ta luôn vây quanh Tô Nhiễm Nhiễm, trông như một kẻ theo đuổi hoặc là một trong những thú phu của cô ta?
Tôi chẳng hề quan tâm nên cũng thu lại ánh mắt.
Trong lúc dự tiệc, loại trà trái cây tôi thích đã hết, Mặc Bạch liền chủ động đứng dậy đi tìm phục vụ để rót thêm.
Trong lúc chờ đợi, tôi vô cùng buồn chán, cứ chọc chọc miếng bánh kem.
Đúng lúc này, trong sảnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Nhìn về phía đó, tôi thấy một thú nhân sư tử quỳ dưới đất, m.á.u chảy ra từ vết thương trên trán, trong thịt còn lẫn vài mảnh thủy tinh.
Thê chủ của hắn ta đang điên cuồng mắng nhiếc: “Đều do cái đồ sao chổi như ngươi cứ lởn vởn bên cạnh ta, hại ta vận xui thua liên tục! Nhìn thấy ngươi là ta tức muốn chết, để xem ta trừng trị ngươi thế nào!"
Nói rồi, một thú phu khác của cô ta đưa tới một cây roi.
Trên roi đầy lưỡi d.a.o sắc bén.
Dù giống cái kia đối xử với thú phu sư tử như vậy, nhưng hắn ta vẫn không hề phản kháng, chỉ run rẩy quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Những giống cái khác đứng xem náo nhiệt, còn các thú nhân đực chỉ lạnh lùng quan sát.
Càng nhìn tôi càng kinh hãi, thế giới thú nhân này thực sự quá khắc nghiệt với giống đực.
Ngay lúc roi chuẩn bị giáng xuống, Tô Nhiễm Nhiễm bước ra.
Cô ta lớn tiếng hô lên: “Làm vậy là không đúng!"**
Tô Nhiễm Nhiễm đứng giữa đại sảnh, bày tỏ quan điểm của mình: “Hàng nghìn năm qua, thú nhân đực như những nô lệ, mặc cho thú nhân cái sỉ nhục, đánh đập, điều đó chẳng lẽ là đúng sao?”
“Họ là nền tảng duy trì sự ổn định của Liên bang, là nguồn cung cấp cho cuộc sống phồn hoa của chúng ta, vậy mà lại nhận sự đối xử bất công như thế này.”
“Đây là một xã hội méo mó, mối quan hệ bạn đời nên được duy trì bằng tình yêu, cả hai đều là cá thể bình đẳng, không phải để một bên mãi phục tùng, nhẫn nhịn.”
“Tôi chưa từng đối xử với thú phu của mình như vậy, tôi chưa từng đánh anh ấy."
Trong phút chốc, tất cả thú nhân đực có mặt đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ và si mê.
Tôi ngạc nhiên nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời này trước mặt nhiều kẻ có quyền lực như vậy.
Không hổ danh là nữ chính, tôi thậm chí có chút kính nể cô ta. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đổi giọng, mũi nhọn chĩa thẳng về phía tôi: “Nhưng ở đây lại có một thú nhân cái vô cùng độc ác.”
“Thú phu của cô ta là thú nhân mạnh nhất cấp SS duy nhất trong Liên bang, là vị tướng trẻ tuổi tài giỏi nhất, là thần hộ mệnh bảo vệ an toàn của Liên bang.”
“Thế nhưng cô ta lại ngày đêm đánh đập, hành hạ anh ấy, thậm chí ngay cả an ủi tinh thần cơ bản cũng không chịu làm.”
“Khiến anh ấy gần như mất kiểm soát tinh thần lực và suýt mất mạng!"
Kim Trần lập tức tiếp lời: “Tôi là đồng đội của tướng quân Mặc Bạch, thường xuyên thấy anh ấy đi làm với vết thương sau lưng.”
“Nhiều lần vết thương nghiêm trọng đến mức quân phục dày cũng không che nổi, m.á.u thấm ra ngoài lớp vải."
Nghe vậy, tất cả thú nhân cái có mặt đều giận dữ trừng tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Họ thi nhau đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, có kẻ còn muốn báo cảnh sát bắt tôi.
Tôi không nói được gì. Bởi vì suốt hai năm sau khi cưới Mặc Bạch, nguyên chủ thực sự đã làm đúng như những gì Kim Trần nói.
Tôi hoàn toàn không thể biện minh. Nhưng ngay giây tiếp theo, đám đông đột nhiên câm lặng.
Là Mặc Bạch đã quay lại.
Anh bưng ly trà trái cây tôi yêu thích, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương: “Các người định làm gì thê chủ của ta?”
“Ai cho các người cái gan đó?”
“Đây chỉ là chút sở thích nhỏ giữa vợ chồng bọn ta, các người có ý kiến gì sao?"
[...]
Rời khỏi bữa tiệc, tôi tò mò hỏi Mặc Bạch: “Chúng ta đâu có làm chuyện đó, sao tinh thần lực của anh lại giảm nhanh như vậy?"
Anh dịu dàng cười: “Bởi vì tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn."