Thế Hôn

Chương 260: Bắt mạch




Gió nổi lên, trăng tàn không tình nguyện biến mấttrong tầng mây dày đặc, thiên địa trong lúc đó rốt cục một mảnh hôn ám. TrongTụ Hiền các vẫn còn đèn, trên cửa sổ giấy chiếu ra hai bóng người đang đứng nóichuyện với nhau.
Lục lão ông thưởng thức cầm một khối dương chi bạchngọc, thản nhiên nói: “Nói như vậy, chính là một án bình thường có người lúccháy nhà mà đi hôi của mưu tài thôi sao?”
Phạm Bao gật đầu: “Đã dùng mọi hình cụ, kẻ lưu manhnày cũng chỉ nói là do Trâu lão thất sai sử. Mà Trâu lão thất này, kỳ thật gọilà Lưu Tín, trong tay luôn có tiền tài không minh bạch, kết giao với toàn kẻlưu manh vô lại, hại người lừa gạt không một việc nào không làm, có lẽ hắn đãnghe ngóng được mà chạy thoát. Có mấy khổ chủ đi ra, đều kiện hắn lừa bịp tốngtiền.”
Lục lão ông cúi mắt nói: “Người mua là ai?” Nếu lừa,vậy cũng phải có người mua chứ?
Phạm Bao thở dài: “Vẫn không biết, kẻ lưu manh kia chỉlàm việc được giao, sự tình còn lại do Lưu Tín xử lý.” Hắn dừng một chút, nóira điểm quan trọng: “Chưa từng nghe nói có lui tới gì người với trong nhà.”
Lục lão ông vẫn không tự giác so đầu vai rồi chậm rãibuông lỏng, khoát tay áo: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Phạm Bao đáp ứng, lại nhỏ giọng nói: “Nhị giahôm nay sáng sớm lại đi huyện nha, mười phần mạnh mẽ. Khi cùng Vương gia viếtvăn thư, lại phát hỏa với một quản sự hỏng việc, thực là không giống với ngàythường.”
Đương gia, lúc nào nên mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, nhưvậy tốt lắm. Lục lão ông trong giọng nói mang theo vài phần thoải mái: “Tùytiện hắn đi. Ngày mai ngươi bảo Hàn Căn lại đây một chuyến.”
Một tia sáng chọc trời chiếu ra, khiến vạn vật trênthiên địa phủ màu sắc rực rỡ, Lâm Cẩn Dung đứng ở nhị môn, tâm tình khoái tránhẹ nhàng thổi ra một làn khói trắng. Nàng chung quy không cần chờ đến lúc LụcGiam rời nhà liền tới thăm phụ mẫu, bỏ xuống trong tay một đống việc lớn việcnhỏ, đúng lúc lại là một ngày nắng thế này, liên tưởng đến mấy ngày tới thoảimái khoái trá, thật sự là không thể không khiến người ta vui mừng.
Lục Giam cùng với Lâm Diệc Chi tới đón Lâm Cẩn Dung vềnhà nói chuyện với nhau hai câu, rồi sai người thỉnh Lâm Cẩn Dung lên xe. Sauđó cùng Lâm Diệc Chi cưỡi ngựa đưa Lâm Cẩn Dung về nhà. Mới ra đại môn, đã thấymột quản sự mặc miên bào màu xám, thấp bé nhanh nhẹn tuổi chừng ba mươi đangđứng dưới gốc bàng xuống ngựa, hướng tới Lục Giam hành lễ vấn an: “Nô tài HànCăn, gặp qua Nhị gia, xin thỉnh an Nhị gia.”
Lục Giam không nhớ rõ lắm Hàn Căn này, Lục gia có rấtnhiều quản sự, cũng không phải đại quản sự đặc biệt được nể trọng gì, hắn mặcdù không quen, đối phương cũng chỉ là tiểu quản sự, nhưng không lên mặt, mỉmcười cùng Hàn Căn chào hỏi qua, tiếp tục đi trước. Hàn Căn đứng ở cửa, nhìntheo hắn hồi lâu mới đi vào Lục phủ.
Lâm Cẩn Dung ôm lò sưởi tay bằng đồng, tĩnh tâm nghetiếng vó ngựa đạp ở trên đường, thân mình theo xe ngựa không tự giác lắc lư.Quế Viên vội đi qua, đem chăn bông nhét vào sau lưng nàng, mang theo chút nịnhnọt lấy lòng: “Thiếu phu nhân, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
Lâm Cẩn Dung liếc nàng một cái, cười khen: “Ngươi càngngày càng chu đáo.”
Quế Viên cúi mắt cười, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ không cóbản sự như Phương Trúc, lại càng không như Lệ Chi tỷ tỷ có năng lực, nếu ngaycả hầu hạ thiếu phu nhân cũng làm không tốt, vậy chỉ có thể đi tìm chỗ chếtrồi.” Lần này nàng vốn tưởng rằng Lâm Cẩn Dung sẽ giữ nàng cùng Quế ma ma ở lạitrông nhà, mang Lệ Chi xuất môn, ai ngờ Lâm Cẩn Dung an bài ngược lại, cảm thấymình được coi trọng, nàng sao có thể không tận dụng cơ hội này?
Lâm Cẩn Dung liền cười: “Ngươi thì chính là có đôi khikhông ổn trọng cho lắm. Nếu ngươi có thể học được một nửa sự ổn trọng từ LệChi, ta có thể yên tâm cho ngươi quản sự.”
Không coi trọng, lời bình này thật sự là làm cho QuếViên khổ sở nói không nên lời, còn không thể biện bạch, vì thế cao hứng vừa mớitích lũy đảo mắt trở thành uể oải, uể oải qua đi, lại cẩn thận làm việc.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, ngoài xe truyền đến thanhâm của Lâm Diệc Chi: “Tứ muội muội, đến rồi.” Ngay sau đó ma ma cầm ghế condến, Quế Viên vội nhảy xuống xe, xoay người vén rèm xe, muốn đỡ Lâm Cẩn Dungbước xuống. Lâm Cẩn Dung vừa mới vươn tay, chỉ thấy có một bàn tay khác giơ ra,chính là Lục Giam mỉm cười nhìn nàng, nàng cũng vui lòng ở trước mặt mọi ngườicùng hắn biểu hiện ân ái, vì thế cười với Lục Giam, nắm tay hắn bước xuống xe.
Lâm Diệc Chi ở một bên nhìn thấy, mang theo vài phầncố ý thân thiết nói giỡn: “Mẫu thân suốt ngày khen muội phu săn sóc chu đáo,hôm nay ta mới biết được.”
Lục Giam mỉm cười, cung kính hướng Lâm Diệc Chi hànhlễ nói lời cảm tạ: “Làm phiền Ngũ ca.”
Lâm Diệc Chi vội thi lễ: “Huynh đệ nhà mình không cầnkhách khí như thế. Muội phu thỉnh.”
Lâm Cẩn Dung thực vừa lòng với tình hình hiện nay, LâmDiệc Chi không giống như kiếp trở thành người hận thù âm hiểm, mặc kệ thân haykhông thân, thời điểm có việc có thể dùng đến, lúc bình thường thì không sinhsự, Đào thị cũng không cố ý hà khắc bọn họ. So sánh với quan hệ lúc trướcgiương cung bạt kiếm mà nói, có thể giảm bớt đến mức này, đã là khá tốt rồi.Cho nên nàng đối đãi với Lâm Diệc Chi cùng Bình thị, cũng thêm vài phần kháchkhí, ngay cả khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra là cố ý, nhưng tườngan vô sự cũng tốt hơn.
Đợi đến khi gặp mặt mọi người trong Lâm gia, Lâm CẩnDung liền bảo Lục Giam trở về: “Không phải chàng còn nhiều việc sao? Đi vềtrước đi.”
Lục Giam cười: “Không vội. Ta trước xem qua Thủy lãotiên sinh nói thế nào đã.”
Con nối dõi rốt cuộc vẫn là điều mấu chốt nhất, hắnmuốn nghe Thủy lão tiên sinh nói như thế nào, cũng là việc bình thường, Lâm CẩnDung cười cười, không miễn cưỡng hắn.
Thủy lão tiên sinh đã gần bảy mươi, thân thể vẫn cònthập phần cường tráng, chẩn bệnh cũng rất chú ý, cũng không phải vào cửa đãkhám bệnh, theo thói quen bảo bệnh nhân trước ngồi xuống, dùng lời nói nhỏ nhẹnói chuyện với người bệnh, chờ bệnh nhân cảm xúc hoàn toàn bình ổn, tim đập mạchđập đều vững vàng mới là thời điểm bắt mạch.
Khi ngón tay hắn chuyển dời từ cổ tay trái đến cổ tayphải của Lâm Cẩn Dung, sắc mặt bình tĩnh yêu cầu Lâm Cẩn Dung há mồm xem đầulưỡi khoang miệng, sau đó đi rửa tay, ngồi ở một bên trầm mặc không nói gì, giốngnhư gặp phải nghi nan tạp chứng gì đó.
Lục Giam cùng Đào thị thấy hắn như vậy, tưởng là bệnhnặng, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng gọi: “Tiên sinh?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, buông tay áo, cẩn thận vuốt lạilàn váy. Chợt thấy một ánh mắt nặng nề dừng ở trên người mình, vội nâng mắt lênnhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thủy lão tiên sinh, lập tức có chút chột dạcùng đáng thương đối với hắn cười cười.
Thủy lão tiên sinh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:“Không có trở ngại gì, chỉ là làm việc quá sức, suy nghĩ quá nặng, huyết khícũng có chút suy yếu, chi bằng nên điều dưỡng mới tốt.”
Thủy lão tiên sinh sở dĩ được tôn xưng là thánh thủphụ khoa, trừ bỏ lão nhân gia hắn y thuật rất cao minh ra, hắn còn biết sátngôn quan sắc, có thể kết hợp với hoàn cảnh của người bệnh đưa ra lời nói cùngđề nghị hợp lý, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Lời này vừa thốt ra,lập tức được Đào thị đồng ý: “Tiên sinh nói rất đúng, nàng thực là bận quá.”Năm đó nàng được Thủy lão tiên sinh cứu trị, trở nên thân quen với Thủy lãotiên sinh, nói chuyện cũng có chút tùy ý: “Nếu không có ta kiên quyết bắt nàngtrở về, lúc này làm sao được rảnh rỗi!”
Lục Giam mang theo vài phần áy náy, lại có vài phầnthoải mái, vụng trộm nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, rồi quay sang hướng Thủy lão tiênsinh vái chào thật sâu: “Thỉnh cầu lão tiên sinh ban đơn thuốc.”
Thủy lão tiên sinh gật gật đầu, sai người chuẩn bịgiấy bút, lưu loát viết đơn thuốc, Lục Giam xem qua, tuy rằng thấy hơi phứctạp, nhưng cũng không nói nhiều chỉ bảo: “Ta sẽ sai người đi bốc thuốc.”
Đào thị thấy vậy, vươn tay cầm lấy đơn thuốc: “Nhịlang không phải còn có việc gì sao? Con cứ đi đi, nơi này đã có ta.” Thấy LụcGiam không nói lời nào, liền cười: “Chớ không phải là còn muốn tranh với tatiền mua thuốc đấy chứ? Nếu con có chút tâm, không bằng mang nhân sâm đến hiếukính lão thái gia, lão thái thái, cũng có nhân tình rồi.”
Đây là dạy hắn nên lấy lòng Lâm lão thái gia cùng Lâmlão thái thái, hai người nhận được lễ vật, thời điểm gặp chuyện đương nhiên sẽgiúp đỡ khuyên bảo Lâm Ngọc Trân. Đào thị có ý tốt, Lục Giam cũng liền nở nụcười, thương lượng hỏi Đào thị: “Trừ bỏ nhân sâm ra còn có ưa thích gì không?”
Đào thị liền dẫn hắn qua một bên, tinh tế cùng hắn nóiviệc này. Lâm Cẩn Dung đứng dậy cùng Thủy lão tiên sinh hành lễ nói lời cảm tạ,Thủy lão tiên sinh mở to một đôi mắt lão, thình lình thấp giọng nói: “Nếu tachưa từng nhìn lầm, Nhị thiếu phu nhân ngày thường dùng là đan sa?”
Lâm Cẩn Dung bất an ngón chân ngọ nguậy trong hài,thanh âm cũng có chút căng thẳng: “Vâng. Cũng không dám dùng loạn, cũng chỉ dámdùng một viên.” Vô luận là Đào thị ở thôn trang dưỡng bệnh nửa năm, hay là saunày nhìn thấy Thủy lão tiên sinh, nàng ở trước mặt hắn vẫn làm lễ của tiểu bối,lúc này ngữ khí cùng biểu hiện kìm lòng không được mang theo vài phần tự nhiênmà thân thiết ai khẩn.
Thủy lão tiên sinh trầm mặc một lát, mang theo vàiphần nghiêm túc trịnh trọng báo với nàng: “Là dược thì có ba phần độc, cho dùquý như vàng, cũng vẫn nên hạn chế.”
Lâm Cẩn Dung thanh âm có thể so với tiếng muỗi vo ve:“Vâng, ta đã nhớ kỹ.”
Chuyện của phú gia, bên trong luẩn quẩn nhiều vòng,việc này một đại phu như hắn không nên quản. Thủy lão tiên sinh liền dặn dò Đàothị: “Sau khi thuốc mua về, ta sẽ tự mình sắc, bên trong còn muốn bỏ thêm haivị thuốc ta bí mật chế ra.”
Đào thị chỉ cần biết rằng Lâm Cẩn Dung thân thể khôngcó trở ngại gì, thì mọi sự đại cát, luôn nói lời cảm tạ, bảo Cung ma ma đưaThủy lão tiên sinh trở về.
Lục Giam liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Ta đi vềtrước, nếu không có gì, từ nay trở đi ta sẽ phải trở lại chỗ tiên sinh. Trở vềrồi ta sẽ tới tìm nàng.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Ta ở đây đã có mẫu thân chiếucố, Mẫn Hành không cần quan tâm.”
Đào thị cười tủm tỉm nhìn hai người cung kính vớinhau, đuổi Lục Giam: “Nhanh đi, đừng quên chính sự.”
Đợi đến khi Lục Giam rời đi, liền bảo Lâm Cẩn Dung đingủ: “Ngay cả Thủy lão tiên sinh cũng nói con mệt mỏi, nhanh ngủ đi.”
Lâm Cẩn Dung biết nghe lời, im lặng lên giường, ngủthẳng đến khi trời ngả về phía tây, thần thanh khí sảng lặng lẽ mở mắt, một bátthuốc nóng hầm hập cùng với vẻ mặt tha thiết của Đào thị đưa tới trước mặtnàng.
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, uống hết bát thuốckhông thừa một giọt. Quế Viên pha trà, Đậu Nhi dâng nước hầu hạ nàng súc miệng.
Đào thị vừa lòng nhìn bát thuốc trống không, nói: “Tađã nói không thể có trở ngại gì mà. Ta đã cùng Lục Giam nói qua, bảo hắn về nhàkể lại tình hình với bà bà con, nàng nói, nếu con đã trở lại, thì cứ nghỉ ngơihai ngày, có chút da thịt thì hẵng về nhà.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không biết hai vị kiamuốn ầm ỹ bao lâu.” Vì quyết định để Lâm Cẩn Dung về nhà mẹ đẻ, mọi việc sẽ doLâm Ngọc Trân, Đồ thị, Sa ma ma quản lý gia sự, có thể thấy, Lâm Ngọc Trân cùngĐồ thị không biết sẽ phát sinh bao nhiêu xung đột.
Đào thị trừng mắt: “Liên quan gì đến con? Nhà hắn ầm ỹthì kệ nhà hắn, từ trước khi con chưa gả vào chẳng lẽ không sống nổi sao?” Lậptức vừa cười: “Buổi tối ta sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, tính toán muốn tìm cơ hội mộtmình gặp mặt Thủy lão tiên sinh mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.